Điểm này, Đồng Kỳ Anh rõ ràng nhất.
Lang Khiếu Nhật cung kính dâng điện thoại lên bằng hai tay, giải thích: "Bà chủ đừng lo lắng, từ nay về sau, tôi sẽ đích thân bảo vệ cô chủ suốt hai mươi bốn giờ." "..." Đồng Kỳ Anh không nói lời nào, cũng không nhận điện thoại di động mà Lang Khiếu Nhật trình lên, lãnh đạm đi qua bên người Lang Khiếu Nhật.
Lang Khiếu Nhật cầm điện thoại, buông tay xuống, sau đó xoay người nhìn bóng lưng Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh đi về phía trước không đến mấy bước, đột nhiên dừng lại, cũng không quay đầu lại mà nói: "Chuyện vừa rồi, không được tiết lộ ra ngoài."
Bà nói xong thì bỏ đi một mình.
Quả nhiên, con người ai cũng có giới hạn. Giữa người yêu và con, bà thân là mẹ, lại lựa chọn người yêu ư?
Lang Khiếu Nhật không hiểu, cũng không muốn hiểu. Theo như anh ta nhớ thì anh ta còn chưa có gia đình chứ đừng nói là người yêu.
Khi quay đầu nhìn lại, Nhiên Mộc Miên trên giường công chúa đã hất tung tấm chăn mỏng sang một bên, váy ngủ chỉ vừa vặn bao lấy nơi tròn trịa của cô, hai đôi chân dài trắng nõn lộ ra không khí, cân đối, đẹp và gợi cảm.
Lang Khiếu Nhật bước tới, nhưng chỉ kéo tấm chăn mỏng đã bị Nhiên Mộc Miên đá sang một bên rồi đắp lại trên người cô.
Sau đó, anh ta trực tiếp ngồi trên mặt đất bên giường của cô.
Phó Quân Tiêu nói rằng ông có thể bảo vệ anh ta khỏi bị truy giết bởi những người của tổ chức đó, nhưng đổi lại, hai mươi bốn giờ anh ta phải đích thân bảo vệ Nhiên Mộc Miên.
Đây là lý do tại sao anh ta thoát khỏi rừng rậm, quay trở lại thế giới con người một lần nữa.
Lang Khiếu Nhật rũ mắt xuống, đưa tay lên nhìn những vết sẹo trên lòng bàn tay đã bị thực vật và đá cắt ra, mới nhận ra khát vọng lớn nhất của mình chính là trở thành một người bình thường.
Ngày hôm sau.
Chuyện đầu tiên Nhiên Mộc Miên làm sau khi mở mắt là nhìn xung quanh tìm kiếm điện thoại di động của mình, để xem Minh Tư Thành có trả lời tin nhắn của mình hoặc có gọi điện thoại tới hay không.
Kết quả là không có gì cả!
Nhưng vào lúc này, đang khi Nhiên Mộc Miên cảm thấy bực mình, bóng dáng ngồi bên giường ngược lại làm cô giật nảy người. “Anh là ai?” Nhiên Mộc Miên theo phản xạ nhảy lên đứng trên giường.
Lang Khiếu Nhật mở mắt, sau đó đứng dậy từ trên mặt đất, hơi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Nhiên Mộc Miên. “Lang Khiếu Nhật?” Nhiên Mộc Miên kinh ngạc giật mình. Lang Khiếu Nhật khẽ gật đầu, ôn hòa nói: "Cô chủ, chào buổi sáng" "Không đúng! Anh, anh, sao anh lại ở đây?" Nhiên Mộc Miên nhìn Lang Khiếu Nhật với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Lang Khiếu Nhật đáp: "Ông Phó thuê tôi làm vệ sĩ riêng hai mươi bốn giờ cho cô chủ." “Vệ sĩ riêng?” Nhiên Mộc Miên trợn mắt không tin, không nhịn được mà giơ tay chỉ Lang Khiếu Nhật từ đầu đến chân: “Cho nên, từ nay về sau anh đều sẽ ở cạnh tôi như thế này à?” "Đúng. Từ nay về sau, tôi sẽ không để cô chủ rời khỏi tầm mắt của tôi." Khuôn mặt tuấn tú của Lang Khiếu Nhật Tuấn không chút biểu cảm, ngược lại còn có vẻ bình tĩnh hơn. “Vậy tôi vào nhà vệ sinh tắm rửa, anh cũng muốn xem hả?” Nhiên Mộc Miên đột nhiên có chút khó chịu.
Lang Khiếu Nhật cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cảm thấy xấu hổ, lập tức đổi lời: "Tôi sẽ đợi ngoài cửa.
Nhiên Mộc Miên không khỏi méo miệng, có loại ảo giác như sắp tan vỡ.
Lúc ăn sáng, Nhiên Mộc Miên mang vẻ mặt mướp đẳng, đáng thương nhìn Đồng Kỳ Anh, nói: "Mẹ, con không cần vệ sĩ riêng"
Đồng Kỳ Anh liếc nhìn Lang Khiếu Nhật đang đứng sau lưng Nhiên Mộc Miên, bật cười nói: "Đây là do bố con sắp xếp, mẹ không làm chủ được." “Vậy thì... mẹ bảo bố đổi thành một cô gái cho con đi!”
Nhiên Mộc Miên ra sức bĩu môi, chớp chớp mắt nói. Đồng Kỳ Anh lại liếc mắt nhìn Lang Khiếu Nhật, sau đó lại đưa mắt nhìn Nhiên Mộc Miên, cười khẽ: "Không thích hợp." "Mẹ, để con nói cho mẹ biết, lần trước Lang Khiếu Nhật muốn cùng con..." Nhiên Mộc Miên muốn nói lại thôi.
Lời này, quả thực là khó có thể mở miệng mà!
Lần trước Lang Khiếu Nhật đã bắt cóc cô đến hang động, còn tuyên bố rằng muốn cô sinh cho anh ta một bé sói con!
Nhiên Mộc Miên cảm thấy bản thân mình lúc này là khóc không ra nước mắt. "Hả? Lần trước hai người các con xảy ra chuyện gì vậy?" Đồng Kỳ Anh nhìn Nhiên Mộc Miên, chờ đợi lời nói tiếp theo của con gái.
Nhiên Mộc Miên cầm thìa lên, múc một miếng bánh gato, nhét vào miệng rồi không nói nữa.
Đồng Kỳ Anh chỉ cười cười, không hỏi thêm câu nào.
Sau bữa sáng, Nhiên Mộc Miên trở về phòng, thu dọn vali và chuẩn bị quay lại trường học.
Cô đang "dọn dẹp" trong phòng rất vất vả, Lang khiếu Nhật lại đứng bất động như một thân cây ở bên cạnh. "Lang Khiếu Nhật! Rốt cuộc anh đã cho bố tôi uống bùa mê thuốc lú gì?" Nhiên Mộc Miên vừa tức vừa giận lại bất đắc dĩ, sau khi thu dọn đồ đạc của mình xong thì bước đến trước mặt Lang Khiếu Nhật, không nhịn được chỉ tay vào mũi anh ta mà hỏi.
Nhưng sau đó, cô lại cảm thấy như vậy rất thô lỗ, ngay lập tức bỏ tay xuống. "Là ông Phó chủ động tới tìm tôi." Lang Khiếu Nhật bình tĩnh hồi đáp. Anh ta vẫn như trước, luôn lộ ra vẻ mặt không chút biểu cảm.
Nhiên Mộc Miên nhìn Lang Khiếu Nhật, cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
Nhưng cô càng quan tâm đến chuyện Minh Tư Thành nhiều hơn là chuyện Lang Khiếu Nhật khiến cô mất tự nhiên.
Anh chàng Minh Tư Thành này đến giờ vẫn chưa trả lời cho cô một tin nhắn nào, thậm chí còn không có một điện thoại, thể có nghĩa là gì đây?
Nhiên Mộc Miên bĩu môi, không còn tranh cãi với Lang Khiếu Nhật nữa, mà lấy điện thoại di động ra, bấm gọi số điện thoại di động của Minh Tư Thành.
- -------------------