Ca hát tốt, vóc người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, còn có nhiều đàn ông nguyện ý bỏ tiên cho cô như vậy, lại có hai vị đại gia nhiều tiền vì “Tạ Liên” cô kéo bè kéo lũ đánh nhau trong tại “Dạ Mị”.
Chậc chậc miệng, danh tiếng như thế này, “Dạ Mị” kinh doanh nhiều năm như vậy còn chưa từng có người thưởng cô như thế..
Đồng Kỳ Anh dừng chân trước phòng giải khát, đi vào nhìn một chút. Bên trong có năm nhân viên phục vụ nữ, có một người bưng một ly trà, đứng trước quầy chuyện trò vui vẻ.
Trong đó bốn người khác thì sau khi thấy được cô, trăm miệng một lời tiếng gọi: “Chào chị Tạ Liên!” Đồng Kỳ Anh lễ phép mỉm cười, khi đang chuẩn bị rời đi thì cô gái vừa mới gọi cô bước ra, trong tay còn bưng một ly trà gừng.
“Chị Tạ Liên tỷ, chị vừa mới hát xong, mau đến đây uống một ly trà gừng do em pha đi!” Hai tay cô cái câm ly trà đưa tới cho Đồng Kỳ Anh. Bốn người phụ nữ khác cũng nhao nhao tán thưởng nói: “Trà gừng mà Tiểu Mai pha thật sự uống rất ngon đấy!”
“Đúng vậy đó!”
“Chị Tạ Liên cũng nếm thử đi!”
“Đúng vậy, uống rất ngon!”
“Cảm ơn!” Đồng Kỳ Anh ngại ngùng cười cười, nhận ly trà, phát hiện nhiệt độ nước không quá nóng, trực tiếp uống một ngụm, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, còn tán dương Tiểu Mai: “Ly trà gừng này rất ngon, có thể nói cho tôi cách pha hay không?”
“Đương nhiên có thể, chính là cắt lát gừng tươi mới nhất, mềm nhất, trộn cùng với hạt vừng, cất ở nơi khô ráo, nếu nhự muốn uống thì múc một muỗng ra, thêm một chút mật ong và đường đỏ rồi đổ nước sôi vào là được.”
Tiểu Mai vừa nhẫn nại nói, vừa tiếp lấy thuyết phục Đồng Kỳ Anh uống hết toàn bộ chén trà gừng: “Chị mau uống đi! Uống xong để em còn rửa ly.”
“Được.”
Đồng Kỳ Anh cầm cái ly lên một hơi uống hết ly trà gừng. Tiếu Mai nhận lấy cái chén trong tay Đồng Kỳ Anh, quay người đi rửa ly.
Đồng Kỳ Anh không có đáp lại bọn họ mà là đi đến phòng nghỉ của mình. Trở lại phòng nghỉ, khi cô vừa định thay quần áo, cô chỉ cảm thấy đầu mình hơi choáng. Cô vịn cái ghế ngồi xuống, lắc đầu, khi ngẩng đầu lên, trước mắt trời đất quay cuồng. Trong lúc bất tri bất giác, thể lực của Đồng Kỳ Anh đã chống đỡ hết nối, té xỉu ở trên bàn trang điểm.
Sau đó, Đồng Kỳ Anh bị nóng quá mà tỉnh. Cô không phải cảm thấy trong phòng nóng, mà là cảm thấy chính cơ thể của cô rất nóng.
Trong tầm mất tất cả đều là màn sương trắng nóng hôi hổi, hai mắt giống bị lửa thiêu đốt, vừa nóng vừa đau. Đồng Kỳ Anh cố gắng ngồi dậy, nhìn bốn phía một chút, phát hiện nơi này cũng không phải là phòng nghỉ của cô, mà là một phòng khác trong quán bar.
“Em tỉnh rồi” Một giọng nam quen thuộc lọt vào tai cô. Đồng Kỳ Anh theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ bên cửa sổ có một người đàn ông đưa lưng về phía cô
. Người đàn ông kia tay bưng rượu đỏ, vếnh chân lên, bắt chéo ngôi một mình trên ghế sa lông. Cửa sổ sát đất bên cạnh có đèn bàn, nhưng bởi vì là phản quang, Đồng Kỳ Anh không nhìn thấy rõ mặt của người đàn ông kia, nhưng mà nhìn thân hình thì Đồng Kỳ Anh cảm thấy người đàn ông này giống cậu Lý - Lý Dạ Lạc. Trong đầu của cô vừa nghĩ như vậy, người đàn ông này mở miệng lần nữa, tiếng nói đã chứng minh ý nghĩ của cô
. “Tạ Liên, lên giường với anh đi!” Lý Dạ Lạc uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ trong tay, sau đó đặt cái ly không lên bàn thủy tinh, đứng dậy.
Đồng Kỳ Anh lập tức xốc chăn lên, khi muốn đi từ trên giường xuống, cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể khô nóng, hai chân như nhũn ra, ngay cả đứng cũng khó mà đứng lên.
“Em trốn không thoát đâu, bởi vì, anh đã hạ dược, liều lượng còn gấp đôi nữa, cho dù là trinh nữ thì cũng sẽ biến thành dâm nữ” Lý Dạ Lạc chậm rãi đi đến chỗ cô. Dưới ánh sáng màu quýt mập mờ, giọng nói của anh ta vang vọng rất lâu.
Đồng Kỳ Anh dựa lưng vào đầu giường, trên trán có mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, theo lọn tóc lăn xuống đến xương quai xanh của cô.
“Ông... ông chủ của tôi... sẽ không bỏ qua cho anh! Tôi, tôi bán nghệ không bán thân!” Đồng Kỳ Anh muốn vì mình tranh thủ một cơ hội “cứu mạng”.
Lý Dạ Lạc lại xem thường mà nở nụ cười, vừa kéo lỏng cà vạt trên cổ áo của mình, vừa nói với Đồng Kỳ Anh một cách sâu xa: “Tạ Liên, anh thưởng cho em nhiều tiên như vậy, vì em, anh còn tiến vào sở cảnh sát. Cho nên, để cho anh ngủ em một đêm, chẳng lẽ không nên sao?” Đồng Kỳ Anh lấy tất cả vốn liếng ra, cơ thể vừa nhảy xuống giường, bởi vì tay chân không có lực mà té lăn quay bên giường. Lúc này Lý Dạ Lạc chạy tới trước mặt cô, chậm rãi ngồi xốm người xuống đi, vươn tay nắm lấy cằm của cô.
“Anh đã nói với em rồi, anh đã hạ với liều lượng gấp đôi. Bây giờ có phải em cảm thấy tay chân của mình cực kỳ yếu đúng không?” Lý Dạ Lạc câu môi cười một tiếng. Đồng Kỳ Anh phản hận trừng Lý Dạ Lạc, hơi thở mong manh chửi rủa: “Anh còn hèn hạ hơn tưởng tượng của tôi!” “Anh hèn hạ lại như thế nào? Nếu em là đi theo anh, anh sẽ dùng loại thủ đoạn hạ lưu này sao?” Lý Dạ Lạc dùng lực mạnh hơn.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy cái căm bị anh ta bóp rất đau đớn. “Mặt của em càng ngày càng nóng, xem ra, nhất định em cũng đã không thể chờ đợi được rồi đúng không?” Lý Dạ Lạc nói, sau khi thả tay ra, dễ như trở bàn tay sờ mó cơ thể của Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh sợ đến mức sắc mặt nửa đỏ nửa tím, vô lực kháng cự nói: “Lý Dạ Lạc, anh, anh mai thả tôi ra! Nếu anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ cắn lưỡi tự tử!” “ƠI Thì ra cô Tạ Liên biết đại danh của anh à? Xem ra, cũng không phải là không để em trong lòng mà!” Lý Dạ Lạc đưa Đồng Kỳ Anh lên giường, một tay chống lên cái gối cô đang năm lên, một tay mập mờ vuốt ve mặt nạ lông vũ trên mặt cô: “Em yên tâm, tạm thời anh sẽ không đụng vào em. Anh muốn chờ đến khi dược hiệu triệt để phát tác, để chính em chủ động tới cầu xin anh!” Tay của anh ta lạnh buốt, từ từ vuốt xuống cái môi mềm mại nóng hổi của cô, tựa như là đang trêu chọc ngọn lửa mơ hô. Suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh càng ngày càng lộn xộn, lý trí cũng đang từ từ mất đi.
Cô nhìn vào mặt của Lý Dạ Lạc, từ rõ ràng dần dẫn đến mơ hồ. “Tạ Liên, mau nói, mau nói em muốn anh đi!” Khoé miệng của Lý Dạ Lạc khẽ nhếch, cánh môi câu lên nói.
Hai mất chả Đồng Kỳ Anh tan rã, cánh môi mấp máy, lại một câu cũng không nói.
Lý Dạ Lạc thấy Đồng Kỳ Anh vẫn còn một chút ý thức, không nhanh không chậm kéo đai lưng trên váy của cô.
“Tạ Liên, em là người phụ nữ duy nhất có thể khiến cho lòng anh ngứa ngáy!” Sau khi Lý Dạ Lạc cởi đai lưng trên người Đồng Kỳ Anh, dịu dàng kéo lớp áo bên ngoài ra, lúc này mới phát hiện quần lót màu trắng của cô đã bị mồ hôi làm ướt: “Có phải cảm thấy rất nóng hay không?” Con ngươi của Đồng Kỳ Anh chuyển động rất chậm, nhìn không ra ánh mắt tiêu điểm ở đâu.