“Anh cũng cho rằng anh sẽ không yêu, nhưng cũng không ngờ tới mình lại sa vào một cách dễ dàng như thế” Thật ra thì đến nay Phó Quân Tiêu đều cảm thấy cảm giác của mình đối với “Tô Hoài Lan” khiến anh có chút khó mà đề phòng cho được. Nhớ lại đêm ấy, đến giờ ký ức hãy còn mới mẻ.
Sau khi hành tung của anh bị bại lộ, đám du côn đuổi theo anh đến cùng không tha, anh bị dồn vào ngõ cụt nên đã tung người nhảy một cái. Anh cho là đêm đó anh chết chắc rồi, nhưng phát hiện mình nhảy tới ban công nhà cô, mà cửa kính sân thượng nhà cô lại khép hờ. Thời khắc anh chuẩn bị đẩy cửa đi vào, đúng lúc thấy cô vươn tay kéo rèm cửa sổ trên cửa kính. Ánh trăng khi ấy trảng noãn như tuyết, chiếu lên mặt cô như nước chảy róc rách, ánh sáng rực rỡ lay động trên mặt cô.
Kỳ thực lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, cô đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh. Lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm như thế, loại người đẹp nào anh cũng đã gặp rồi, cho nên điều đầu tiên mà “Hoài Lan” hấp dẫn ánh mắt của anh không phải vì vẻ đẹp của cô mà là loại hơi thở như “năm tháng yên lặng” hòa với sự thản nhiên trên người cô. Hơi thở như thế khiến anh cảm thấy như đã từng quen biết.
Có lẽ chính là thứ trực giác tâm linh rối loạn mà lại không miêu tả được này mới khiến anh có thể cưỡng hôn cô ta ở giây phút ấy, muốn ngừng cũng không được. Tình cảm của con người vi diệu đến mức không từ ngữ nào có thể lột tả.
Phó Quân Tiêu chìm đảm trong kỷ niệm khi mình và “Tô Hoài Lan” mới quen. Phó Quân Bác nhìn ánh sáng hạnh phúc nhàn nhạt tràn đầy trên mặt anh mình, hiểu ý cười: “Anh hai, trông có vẻ anh thật sự rất yêu chị dâu đấy.”
Nhưng mà trong trí nhớ của anh ta, đạo đức của người chị dâu đó hơi bôi xấu gia đình. Lần đó, chị dâu nói muốn tới Thành phố Thuận Canh chơi, anh hai không rảnh đi đón chị dâu nên kêu anh ta đi đón Tô Hoài Lan. Lúc anh đón được Tô Hoài Lan, Tô Hoài Lan còn cố ý khoe mẽ lẳng lơ trước mặt anh ta, phanh ngực lộ vú muốn quyến rũ anh ta. Một cô gái trông như gái “từng trải xã hội” thế làm sao mà lọt vào mắt anh hai vậy? Cho dù là khuôn mặt, dáng người hay phẩm hạnh của cái cô Tô Hoài Lan đó đều không bằng Lý Ức Sa vẫn luôn yêu mến anh hai kia.
Chẳng lẽ đúng như anh hai nói, “Dùng thân thế để báo đáp ơn cứu mạng” ư? Có lẽ đây chính là tình yêu! Khiến người ta không đoán được. Phó Quân Bác tán gẫu với Phó Quân Tiêu một hồi thì rời khỏi tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Phó thị.
Trong tay anh ta còn có một dự án cần anh ta đi hoàn thành nữa. Bởi vì chuyện tối hôm qua, trong lòng Lý Tư San vẫn luôn tồn tại ngăn cách với Phó Quân Bác, hôm nay hành động của cô ta không nhiệt tình như ngày trước nữa, mà vô cùng thành thật học tập vì công việc. Tư tưởng của cô ta như vậy là tốt nhất đối với Phó Quân Bác.
Nếu không bạn gái cũ giờ lại là cấp dưới của mình, hai người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, bâu không khí thực sự lúng túng.
Trước kia mỗi lần họp đều là Triệu Bân đi theo, giờ Lý Tư San chủ động xin đi, Triệu Bân lại cho người mới là cô ta cơ hội. Phó Quân Bác rất hài lòng với việc Lý Tư San sửa sang lại ghi chép hội nghị, không thể không nói, Lý Tư San đang thật sự làm việc rất nghiêm túc.
Có một số chỉ tiết công việc mà ngay cả trợ lý đã công tác mấy năm như Triệu Bân cũng không lo nghĩ đến, cô ta lại có thể nghĩ đến.
Thật ra từ khi có sự trợ giúp của Lý Tư San, Phó Quân Bác đã tiến triển rất nhanh trong công việc.
Một dự án, lúc đầu vốn khoảng nửa tháng mới có thể hoàn thành, nhưng sau khi Lý Tư San tới, anh ta có thể giải quyết trước thời hạn một tuần.
Lý Tư San ở trước mặt anh cũng kiên nhẫn chịu khó, cho tới giờ vẫn không lấy cái mác quý cô cành vàng lá ngọc ra.
Cứ dự án này nối tiếp dự án khác mà làm, Phó Quân Bác phát hiện, thì ra mình cũng có thể được trích phần trăm dự án như công nhân viên bình thường.
Những ngày qua anh ta vẫn đi sớm về trê như cũ, không có thời gian rảnh bâu bạn với Kỷ Anh.
Đồng Kỹ Anh cũng không rảnh rỗi đến thế, môi sáng năm giờ đã dậy làm đồ ăn sáng cho Phó Quân Bác, đến sau khi Phó Quân Bác ăn sáng rồi ra cửa đi làm, cô làm xong việc nhà lại tiếp tục bổ sung giấc ngủ, sau đó đến tầm gân tám giờ tối, cô sẽ ra cửa lên đường tới Câu lạc bộ đi hát.
Mấy đêm nay hát ở Câu lạc bộ cũng coi như thuận lợi, có Đường Văn Kiều bảo vệ, không ai cố ý tới tìm cô gây chuyện.
Hôm nay cô cố ý tới Câu lạc bộ sớm hai tiếng, đúng lúc sau bữa cơm tối, khách tới ăn chơi tìm vui cũng đã tới khá nhiều.
Trước kia cô vẫn không nhìn kỹ tên Câu lạc bộ này, giờ lúc nhìn kỹ mới phát hiện Câu lạc bộ này tên là “Dạ MỊ”.
Người tới “Dạ Mị” cực kỳ ăn chơi, đại đa số đều là người giàu ham muốn hưởng lạc, mê mệt với rượu và gái đẹp.
Thành phố Thuận Canh có một tin đồn, cô gái đẹp nhất ở “Dạ Mị”, thức ăn ngon nhất ở “Dạ Mị”, rượu thơm ngon nhất cũng ở “Dạ MỊ” này.
Tối nay Đường Vãn Kiều xin nghỉ phép.
Lúc Đông Kỳ Anh tới phòng nghỉ của Đường Văn Kiều tìm cô ấy thì phát hiện cô ấy không có ở đây, lúc này từ trong căn phòng bên cạnh đột nhiên có một người phụ nữ vóc dáng cao gầy, ngực tấn công mông phòng thủ, tóc xoăn gợn sóng và đôi môi đỏ mọng bước ra.
Người phụ nữ nâng tôi tay trắng như người Mỹ vén bức rèm lên, giẫm lên giày cao gót từ bên trong đi tới cạnh Đông Kỳ Anh.
Chân Đồng Kỳ Anh mang giày đế bằng, lại không thấp hơn người phụ nữ này bao nhiêu.
“Cô chính là Kỳ sao?” Người phụ nữ quan sát Đồng Kỳ Anh một lúc, phất tay bảo Đông Kỳ Anh đi tới sau lưng, lạnh nhạt nói: “Cô đi theo tôi!”
Kỳ chính là “nghệ danh” mà Đồng Kỳ Anh dùng ở trong Câu lạc bộ này, là do Đường Vãn Kiêu chọn cho cô.
Đông Kỷ Anh xoay người, nhìn người phụ nữ lắc mông vẫy tay, lập tức da gà nổi lên khắp người cô.
“Chị... Biết tôi à?” Đông Kỳ Anh đuổi kịp nhịp bước của người phụ nữ ấy, yếu ớt hỏi.
Người phụ nữ liếc mắt nhìn Đông Kỳ Anh, khịt mũi coi thường mà trả lời: “Vãn Kiều thường nhắc tới cô với tôi, nếu không phải cô biết ca hát, với nhan sắc của cô, tôi nghĩ cô đã bị ông chủ Phí đưa ra làm gái lên sàn từ lâu rồi.”
“Gái lên sàn là gì?” Đồng Kỷ Anh có chút không hiểu hỏi ngược lại.
Người phụ nữ lại liếc mắt nhìn Đồng Kỷ Anh một lần nữa, cười lạnh: “Cô nói như mình trong sáng lảm ấy! Gái lên sàn chính là gái để đưa đi thuê phòng. Còn cần tôi nói chỉ tiết nữa không?”
“Cảm ơn, không cần!” Đồng Kỳ Anh mím môi, cảm thấy khá lúng túng. Sau khi dừng lại một lúc, cô hỏi tiếp: “Xin hỏi, tôi nên xưng hô với chị thế nào? Chị muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Nghệ danh của tôi là “Văn Minh Phương”, cô gọi tôi là Văn Minh Phương là được.” Văn Minh Phương lẳng lơ nói, sau đó kêu Đồng Kỳ Anh qua sàn nhảy bên kia: Xán Kiều bảo cô tới “Dạ Mị” của chúng tôi đã vài ngày nhưng vẫn chưa quá hiểu về “Dạ Mị” của chúng tôi. Thế nên Văn Kiều bảo tôi tối nay dẫn cô đi tìm hiểu một chút quy củ của chỗ chúng ta. Ngoài ra, nếu cô chỉ hát chứ không bán thân thì cô nhớ đeo mặt nạ che cho kín mặt mình vào!”
Sau khi được Văn Minh Phương nhắc nhở, Đồng Kỷ Anh vội lấy ra một cái mặt nạ lông vũ màu trắng đeo lên mặt mình.