“Hôm qua cô ấy ngủ rất muộn, cháu đã ra lệnh cho người giúp việc không cần gọi cô ấy dậy ăn sáng, bữa sáng sẽ chuẩn bị riêng cho cô ấy” Phó Diệc Phàm đáp lời.
“Người khách đó, là con gái của Tần Vũ Bảo sao?” Phó Hoằng Khôn biết rồi nhưng vẫn hỏi.
Phó Diệc Phàm gật gật đầu: “Dạ vâng.”
Sắc mặt Phó Hoằng Khôn vẫn khó coi như cũ: “Không có phép tắc”
Chuyện tối hôm qua, vừa sáng ra ông đã nghe quản gia báo lại rồi.
Chỉ là theo như Phó Hoằng Khôn thấy, bất kể vì nguyên nhân gì mà ngủ trễ, ở chỗ này của ông, đều không phải lí do để ngủ nướng.
Không theo phép tắc thì không thể thành quy tắc được.
Phó Diệc Phàm hiểu rõ tính cách của ông cố, không thay Tân Sơ Hạ giải thích thêm gì nữa.
Bởi vì anh giải thích thêm nữa cũng vô dụng.
Ông cố không thích Tần Sơ Hạ, cho dù Tần Sơ Hạ xuống ăn sáng đúng giờ, ông cố cũng sẽ không thay đổi cách nhìn đối với Tần Sơ Hạ.
“Sau khi cô ta tỉnh dậy ăn sáng xong, thì nhanh chóng kêu cô ta đi đi. Sống ở nhà anh rể tương lai, cái này còn ra thể thống gì nữa” Phó Hoằng Khôn mặt đầy nghiêm túc nói.
Phó Diệc Phàm không khỏi nhíu mày.
Phó Hoằng Khôn liếc nhìn Phó Diệc Phàm một cái, thấy anh có vẻ không thích nghe những lời này, vẻ mặt nhăn nhó nói: “Diệc Phàm, ông cố đã cho cháu thời gian rồi, nếu cháu đã không có động tĩnh gì, vậy thì đừng trách ông cố ép buộc. Nhà họ Phó không thể tuyệt hậu!”
“Không phải là vẫn còn con của nhà chú sao? Hai đứa con trai của nhà chú cũng là chất trai của ông cố mà. Hai người đó đều là người bình thường, có thể sinh con, sao có thể nói nhà họ Phó tuyệt hậu!” Phó Diệc Phàm phản bác nói.
Phó Hoằng Khôn không ngừng trách mắng: “Nhà họ Phó từ trước đến nay xem trọng việc trao quyền thừa kế cho chị trường, sao cháu có thể so sánh bản thân với hai đứa con trai của chú chứ?”
Chính ngay lúc này, điện thoại của Phó Diệc Phàm rung lên.
Anh rút điện thoại từ trong túi quần ra xem thử.
Tin nhắn nói: Là một cuốn vở trắng, nhỏ nước nhỏ dầu đều vô dụng, bên trên không có bất kì chữ gì, chúng tôi định phải người lén đặt nó về chỗ cũ.
Phó Diệc Phàm xem tới đây, chân mày không kiềm được nhíu chặt lại.
Cuốn vở đó, là cuốn vở tối hôm qua anh đến nhà Tào Quốc Chiến g, từ trong phòng sách nhà Tào Quốc Chiến trộm ra được.
Nếu như chỉ là một cuốn vở trắng bình thường, Tào Quốc Chiến sẽ không đặc biệt khóa nó vào trong kệ sách bí mật của tủ bảo hiểm.
“Diệc Phàm, cháu rốt cuộc có đang nghe ông nói không?” Phó Hoằng Khôn quát.
Phó Diệc Phàm cất điện thoại vào rồi trả lời: “Ông cố, cháu chưa từng dự định sẽ kết hôn sinh con kế thừa tập đoàn Phó thị. Nếu ông cứ ép buộc cháu, cháu chỉ sợ sẽ làm ông thêm thất vọng. Ông cứ ăn từ từ, cháu còn việc phải giải quyết.”
Vừa nói xong, anh đứng dậy gật đầu chào Phó Hoằng Khôn, trực tiếp rời khỏi.
Phó Hoằng Khôn tức đến mức buông đũa, vô cùng phẫn nộ.
Bà Phó tức là mẹ của