Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 238: Chương 238: Phát hiện bí mật của anh ta




Đồng Kỳ Anh đi đến trước cửa phòng thí nghiệm của Nhiên Hoàng Minh, nhìn thấy cửa của phòng thí nghiệm đang khép mở, bên trong truyền đến âm thanh máy in vì thế nên cô đẩy cửa đi vào trong luôn, nghĩ muốn tắt máy in đi.

Có lẽ là vừa nãy trong nhà bị ngắt điện khiển cho máy in đột nhiên bị ngắt điện, bây giờ có điện lại nên máy in mới tiếp tục hoạt động như thể.

Cửa sổ phía bên kia còn chưa đóng, những tài liệu từ máy in in ra đều bị bay tán loạn trước gió, nằm la liệt trên mặt đất.

Đồng Kỳ Anh ngồi xuống nhặt từng tờ tư liệu từ dưới đất lên, cũng không nhịn được tò mò mà lật lại tư liệu để xem nội dung.

Nhưng cô đã lật hết tất cả các tài liệu một lần rồi lại phát hiện ra cô xem chẳng hiểu nổi một chữ nào cả.

Bởi vì tư liệu này đều được viết bằng mã Morse.

Đã thời đại nào rồi mà còn dùng tư liệu viết bằng mã Mores, chẳng lẽ...

trong những tư liệu này có bí mật gì không thể để cho người khác biết hay sao? Thôi, bỏ đi, dù sao cô cũng xem không hiểu, cũng không định muốn xem hiểu.

Đồng Kỳ Anh nhặt xong hết tư liệu trên đất rồi đứng dậy đóng cửa số lại, sau đó đặt tư liệu lại bên trên máy in, cuối cùng tắt máy in đi.

Làm xong những việc kia cô vừa quay người lại đã va phải một bức tường thịt người.

Đồng Kỳ Anh xoa xoa trán, đứng vững xong mới ngước đầu nhìn xem.

"Cô chủ, cô thật là tốt, còn giúp tôi sắp xếp lại tư liệu!"

Nhiên Hoàng Minh nói với cô, khóe môi giấu một nụ cười không rõ ý vị gì.

"Tôi chỉ là...

Đồng Kỳ Anh muốn nói lại thôi, trong phút chốc hiểu được tầng ý nghĩa khác trong lời của anh ta, hoảng hốt giải thích: "Tôi không phải vào đây để trộm đồ!"

"Ha hai Cô chủ đúng là nghiêm trọng quá rồi! Người có thể khiến Quân Tiêu đưa về nhà thế này đương nhiên là người rất đáng tín nhiệm"

Nhiên Hoàng Minh mỉm cười nói, sau đó đi đến trước máy in vứt tệp tư liệu vừa nãy vào trong máy hủy giấy.

Vốn Đồng Kỳ Anh không nên hỏi nhiều nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Anh và anh cả có phải là đặc công không?"

"Đặc công?"

Nhiên Hoàng Minh cực kỳ kinh ngạc nhìn Đồng Kỳ Anh, ngẩn ra một chút sau đó buồn cười nói: "Cái danh từ này tôi rất thích đấy"

"Có phải các anh đang điều tra các bản án có liên quan đến điều chế ma túy không?"

Đồng Kỳ Anh lại hỏi, đột nhiên nghĩ rõ ràng hơn: "Có phải giống như trong phim điện ảnh, cũng đang đọ sức với nhóm buôn ma túy không? Hoặc là các anh đang tìm kiếm bằng chứng về các tập đoàn sản xuất thuốc phiện, hay là các anh đang điều tra các tập đoàn điều chế thuốc phiện?"

Đây không phải là do cô cảm nhận thấy hay gì mà do cô thông qua một số sự việc mà tổng kết lại kết luận này.

Ví dụ như là lần đầu tiên cô gặp anh cả Phó Quân Tiêu, anh đang gặp phải truy sát.

Hay là những ngày sau khi gặp được anh cả Phó Quân Tiêu, anh cứ lúc ẩn lúc hiện, hay là ví dụ như cánh đồng thuốc phiện sau núi nhà cũ của cô còn khiến cho anh trai của cô bị liên lụy, hay là...

Cái người Nhiên Hoàng Minh này! Không có chuyện gì lại bắt cô mượn bà ngoại cô cuốn "Thiên Thảo Tập".

Nơi như thành phổ Hải Vân này của các cô, phía trước tuy rằng là sơn thanh thủy tú, nhưng bà ngoại cô lại ở trong núi sâu, có rất nhiều tư liệu ghi chép về kỳ hoa dị thảo thậm chí là còn là loại không gọi tên ra được.

Hơn nữa, bọn họ ở đó vừa bị vây bởi biên giới thường xuyên có những bọn buôn lậu xuất hiện.

Vì thế nên Đồng Kỳ Anh biết những chuyện này cũng không phải là lạ gì.

Nhưng Nhiên Hoàng Minh lại nhìn Đồng Kỳ Anh một cách vô cùng khó tin.

Cô gái này trong đầu đột nhiên có năng lực tưởng tượng phong phú vậy sao? Nhưng mà cô đoán cũng tám chín phần là gần đúng rồi.

Loại chuyện này ngoài những người trong nội bộ ra anh không có cách nào ám thị hay thể hiện ra cho bất kì người ngoài nào.

Cũng may Đồng Kỳ Anh không phải là nội gián kẻ địch phái đến.

Anh ta và Phó Quân Tiêu đúng thật là có nhiệm vụ bí mật do công ty đỉnh cấp phía trên phái xuống.

Phó Quân Tiêu tuy rằng ngoài mặt là người xuất ngũ làm kinh doanh, nhưng thực ra vẫn luôn có nhiệm vụ trên người.

Còn nhiệm vụ của Nhiên Hoàng Minh là giúp đỡ Phó Quân Tiêu, nghe mọi sắp xếp của Phó Quân Tiêu, thuận tiện giúp bản thân kiếm thêm tiên ngoài để dưỡng lão về sau.

"Cô chủ à, có câu tôi phải nói cho cô biết.

Quân Tiêu cực kỳ tin tưởng cô, vậy nên những gì cô nghe thấy nhìn thấy ở nhà riêng này toàn bộ đều phải giữ kín như bưng.

Đúng rồi! Đến cả chồng của cô, Phó Quân Bác bên kia cũng không được tiết lộ bất kể một từ nào! Có thể làm được không?"

Nhiên Hoàng Minh mỉm cười hỏi.

Đồng Kỳ Anh gật đầu.

Sau đó, Nhiên Hoàng Minh đến ngăn kéo lấy ra quyển "Thiên Thảo Tập"

và "Nhật ký hành nghề y"

của bà ngoại Đồng Kỳ Anh, đưa hai quyển sách chép tay này cho Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh cẩn thận tiếp nhận di vật của bà ngoại, ôm vào trong ngực.

Đột nhiên Nhiên Hoàng Minh nghĩ ra cái gì, lại móc từ trong túi quần ra một chìa khóa đưa cho Đồng Kỳ Anh: "Có thể giúp tôi giấu chìa khóa này đi hay không? Chìa khóa này liên qua đến sống chết của tôi và Quân Tiêu, cô tốt nhất nên giấu đến một nơi mà tôi không biết, giấu cho kỹ, không được nhắc đến chuyện chiếc chìa khóa này với bất kỳ người nào cả"

"Đưa cho tôi đi giấu ư?"

Đồng Kỳ Anh ngẩn ra.

Nhiên Hoàng Minh mỉm cười, ý vị thâm trường nói: "Chùm ở bên phía Quân Tiêu, ông cụ Phó đã sớm truyền lại cho con dâu lớn.

Còn chùm này của tôi, tôi đưa cho cô, bởi vì tôi tin tưởng cô, cô sẽ giữ kín chuyện này, có đúng không?"

Đồng Kỳ Anh cúi đầu nhìn chìa khóa Nhiên Hoàng Minh đưa cho mình, lại ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Nhiên Hoàng Minh.

Cô do dự một chút mới nhận lấy chìa khóa của Nhiên Hoàng Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.