Chỉ trong ba ngày, hai người họ đã trở thành một cặp được công nhận trong trường.
Nhiên Mộc Miên đã chủ động gặp mặt Minh Tư Thành để nói về vấn đề này.
Dưới gốc cây đa to trong vườn trường, ánh nẵng xuyên qua từng kẽ lá, rơi lựa thưa trên con đường sỏi đá, ánh sáng lập lòe.
Minh Tư Thành khoanh tay, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày bata màu trắng, thân hình cao lớn, đang dựa lưng vào thân cây, cộng thêm khuôn mặt hoàn mỹ không có góc chết, làm nổi bật vẻ điển trai ngây ngất lòng người.
Sau khi Nhiên Mộc Miên bước tới, trực tiếp đi vào vấn đề: ‘Anh có thể giải thích cho mọi người hiểu rằng chúng ta không có quan hệ như vậy không?”
“Quan hệ gì?” Minh Tư Thành nhướng mày, ẩn ý hỏi lại.
Nhiên Mộc Miên méo miệng, vẻ mặt không vui mà nói: “Chính là quan hệ giữa bạn trai và bạn gái đó! Tôi không phải bạn gái của anh”
“Chúng ta cũng có quan hệ vợ chồng chưa cưới. Mối quan hệ giữa bạn trai bạn gái này không có gì để giải thích cả” Minh Tư Thành cười nhẹ.
Nhiên Mộc Miên vẫn không cam lòng: “Dù sao tôi cũng không quan tâm, anh phải giải thích. Tôi không muốn làm vợ chưa cưới của anh, cũng không muốn làm bạn gái của anh”
Thái độ của cô kiên quyết như vậy khiến anh có chút đau lòng.
Vô tình, Minh Tư Thành thoáng thấy cổ tay Nhiên Mộc Miên không đeo chiếc vòng anh tặng cô, mà vẫn đeo chiếc vòng tay pha lê bị vỡ vô giá trị, đột nhiên cảm thấy bực bội không thể giải thích được.
“Tại sao cô không đeo chiếc vòng tay mà tôi tặng?” Minh Tư Thành tức giận chất vấn.
Nhiên Mộc Miên ngỡ ngàng: “Anh tặng vòng tay cho tôi lúc nào vậy?”
“Ngày bố mẹ của hai chúng ta tổ chức “tiệc đính hôn” đó” Trán Minh Tư Thành nổi gân xanh.
Nhiên Mộc Miên lúc này mới nhớ đến, không khỏi xấu hổ cười cười: “Ngại quá! Tôi để nó trong túi xách ở nhà, không nhớ tới.”
Đừng nói những món quà mà Minh Tư Thành tặng, cô chưa bao giờ mở ra, thậm chí những món quà trị giá hàng chục triệu USD từ bố Phó Quân Tiêu cũng bị cô “ép đáy”.
“Lấy thân phận con gái nhà họ Phó của cô lại có thể thích loại vòng tay pha lê vô giá trị này à?” Minh Tư Thành tỏ vẻ không vui.
Nhiên Mộc Miên giơ tay nghịch chiếc vòng pha lê màu hồng trên cổ tay trái, cười không khép miệng lại được: “Đây là thứ mà chính tay bạn tôi đã làm cho tôi. Trong trái tim tôi, nó là một báu vật vô giá.”
Minh Tư Thành cũng không hiểu sao mình lại ghen tuông, giận dữ hét lên: “Tôi thấy cô thích Lạc Vũ thì có!”
“Đúng vậy!” Nhiên Mộc Miên không cần nghĩ ngợi mà khẳng định cách nói của cậu ta Minh Tư Thành không khỏi nằm chặt hai tay, cau mày, bỏ đi một mình.
Trong phòng ngủ của nam sinh, Hình Quốc Bảo, Trương Hùng Cường và Trọng Quân Kiệt đều đang trêu chọc mấy ngày này Minh Tư Thành có phải học đàn tranh hay không.
Bởi vì, khi Minh Tư Thành trở lại, mười ngón tay đều dán đầy băng cá nhân, thậm chí gõ bàn phím để viết mã cũng có chút đau đớn.
"Tư Thành, mấy ngày nay cậu làm sao vậy? Sao tay cậu thành thế này?" Sau khi trêu chọc, Hinh Quốc Bảo nghiêng người đến bên Minh Tử Thành, quan tâm hỏi han.
Minh Tư Thành đang cầm, thuốc bôi thuốc vào ngón tay, ơ đãng nói: "Có phải các cô gái đều chú trọng đến ý nghĩa của một vật mà không cần để ý đến giá trị của nó hay không?”
"Vậy thì cậu phải nhìn xem cô gái đó là người như thế nào. Một số cô gái sẽ chú ý đến ý nghĩa của một vật. Có một bộ phận khác, họ sẽ thực sự coi trọng giá trị của vật đó hơn. Có cô gái tôn thờ tiền bạc, có cô gái thì không ham giàu” Hình Quốc Bảo tiếp tục Trương Hùng Cường ở phía sau bồ sung một câu: "Tư Thành, có phải Nhiên Mộc Miên kia lại làm cho cậu đau lòng không?”
Trọng Quân Kiệt lên tiếng phụ họa: “Tám chín mươi phần trăm là con nhỏ đó rồi!”
Trong phòng ngủ, ba người bọn họ đều biết Minh Tư Thành có gì với Nhiên Mộc Miên.
Minh Tư Thành có tám chín mươi phần trăm là đã thích Nhiên Mộc Miên người ta rồi ‘Vê phần Nhiên Mộc Miên…
Họ không biết sao nữa, từ cảm giác, cô gái đó dường như không có tình cảm với Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành không nói lời nào, chỉ nghĩ sau này khi anh tự tay mình làm ra chiếc vòng, nhất định sẽ khiến cô nàng đó yêu thích không nỡ rời tay.
Tối hôm đó, anh ra khỏi xưởng trang sức, bỏ chiếc vòng tay mình làm vào một hộp quà nhỏ và nhét vào túi quần.
Vòng tay này, anh đã sử dụng bạch kim để làm, đính trên đó là những viên kim cương màu hồng hình ngôi sao.
Nếu anh nhớ không lầm, màu yêu thích của Nhiên Mộc Miên hẳn là màu hồng. Dù sao thì anh cũng thường thấy cô mặc quần áo màu hồng.
Anh đã tự tay làm ra một chiếc vòng tay.
Bây giờ, Nhiên Mộc Miên không còn gì để nói!
Khi Minh Tư Thành đang cảm thấy đắc ý, đột nhiên có tiếng bước chân đồn dập phía sau anh, nghe có vẻ không giống người thường.
Đây là một hẻm nhỏ, lối đi tắt đến trường, thường từ bảy giờ đến tám giờ ít có người qua lại, mà lúc này đã là gần mười giờ rồi. Trừ khi trăng tròn chiếu sáng, lũ mèo rừng sẽ kêu meo meo, còn hầu hết thời gian còn lại, nơi đây đều yên tĩnh và im lặng.
Minh Tư Thành cau mày cảnh giác, giả vờ bình tĩnh đi tiếp.
Khi cảm thấy sau lưng có một cơn gió nhẹ đánh úp lại, anh khẽ nghiêng người, hơi cúi xuống, ném ngã người đăng sau qua vai.
Vừa đối phó với một người đàn ông mặc áo đen không biết xuất hiện từ đâu, lại có một người đàn ông mặc áo đen khác cầm đèn pin trong tay chiếu về phía anh.
- -------------------