Luss thấy Tần Sơ Hạ lại không vui, lập tức an ủi cô: “Candy, tôi tin tưởng cô nhất định có thể thắng Christine!”
Tần Sơ Hạ tay nắm thành quyền, hoàn toàn không nghe thấy Luss nói gì, chỉ là tức giận bất mãn trừng Phó Diệc Phàm.
Người đàn ông này hiểu lầm cô thì cũng thôi đi, bây giờ lại tìm kẻ thù không đội trời chung của cô đến đáp trả, đúng thật là quá đáng lắm rồi!
Luss ngầm cảm nhận được Tần Sơ Hạ sắp nổi trận lôi đình rồi.
Ngay lúc này, Phó Diệc Phàm dẫn Christine đi về phía bọn họ.
Tần Sơ Hạ xem tình hình này, nghĩ là bọn họ tới khiêu khích cô, phút chốc không cho bọn họ một chút sắc mặt tốt nào.
Luss lại không biết làm sao, cũng không biết hai người này muốn làm gì?
Quả nhiên, Phó Diệc Phàm dẫn Christine đến trước mặt hai người họ.
Tần Sơ Hạ nắm chặt tay chống nạnh, tức đến giậm chân, cũng thật giống một con nhím, dựng thẳng gai trên mình lên, nghênh ngang kiêu ngạo mà nói: “Phó Diệc Phàm, anh đợi đó cho tôi! Tôi sẽ khiến anh hối hận vì anh không cần tôi!”
“Ừm! Tôi hối hận rồi. Chắn hẳn bây giờ muốn vãn hồi, vẫn còn kịp đúng không?”
Phó Diệc Phàm thẳng thắng lên tiếng, trực tiếp đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ tay Tần Sơ Hạ, kéo cả người cô và bàn tay đang nắm thành quyền tới trước mặt mình.
Tần Sơ Hạ vừa bị anh kéo như vậy, một bụng tức giận vừa nãy trong phút chốc liền biến mất một cách kì lạ, cô trực tiếp ngây người.
Luss và Christine cũng không rõ nguyên cớ mà cùng lúc nhìn qua Phó Diệc Phàm.
“Có điều, nắm tay nhỏ này của cô ngược lại nắm chặt quá rồi! Đây là muốn đánh ai? Tôi sao?” Trong con ngươi màu đen của Phó Diệc Phàm tràn đầy ý cười, anh tuấn nhướng mày nhìn Tần Sơ Hạ đang trong trạng thái ngây ngốc.
Tân Sơ Hạ nhìn lên ánh mắt đầy ý cười không thể giải thích đó của anh, có chút ngại ngùng mà thả lỏng tay, biết điều mà cười ngốc: “Sao lại thế được? Nếu như tôi đánh anh một trận há chẳng phải là lấy đá tự đập vào chân mình sao?”
“Không tồi, cuối cùng cũng thông minh lên một chút rồi” Phó Diệc Phàm bỏ tay Tân Sơ Hạ ra.
Anh tạo cho cô một cái bậc thềm, cô cũng biết nên bước xuống kịp thời, quả thật đáng khen ngợi.
Luss nhìn hai người họ, cảm giác mình có hơi thừa thãi.
Lúc này, Phó Diệc Phàm lại nhìn qua Luss, cong môi cười nhạt: “Candy nhớ đến mối giao