Mặc dù người đàn ông này đeo kính râm che mặt giống như cậu Bát, nhưng khuôn mặt và hình dáng của anh ta lại giống hệt với Phó Quân Tiêu.
Thế nhưng, trong ánh mắt của anh ta rất lạ và lạnh lẽo, bầu không khí xung quanh lập tức đông đặc lại.
Bờ môi Đồng Kỳ Anh run lên, hai chữ "anh cả" tắc nghẽn trong cổ họng, làm sao cô cũng không nói ra được.
"Đây chính là cậu Tứ, người vừa làm xong việc lớn từ nước ngoài trở về. Là cậu Tứ của chúng ta, một sát thủ vô tình, giết phụ nữ và trẻ em với giá cao mà không cần suy nghĩ, đêm nay cô phải ngoan ngoãn hầu hạ anh ấy thật tốt cho tôi, nếu không thì cẩn thận cậu Tứ giết cô.” Cậu Bát vừa cười vừa ra lệnh.
Đồng Kỳ Anh im lặng, ra vẻ khôn ngoan gật đầu.
Vừa rồi cô còn tưởng rằng cậu Tứ này là anh cả của cô, nhưng những lời nói kế tiếp của cậu Bát lại khiến cô đau lòng đến nỗi hít sâu vào một hơi.
“Anh Tứ, anh giết Phó Quân Tiêu rồi, thế mà khiến cho lòng tôi cảm thấy trống vắng. Tôi chế tạo nhiều bom hẹn giờ như vậy, bây giờ không có đối tượng giúp tôi phá hủy nó ha ha. Các cổ đông trong tập đoàn chúng ta hôm nay muốn tập hợp lại với nhau. Tối nay sẽ mở hội nghị lớn. Anh nói xem, trong cuộc họp này, cậu Nhất, cậu Nhị và cậu Tam ai sẽ là người tặng phần thưởng lớn cho anh đây?" Cậu Bát nói đùa đầy ẩn ý.
Cậu Bát vừa dứt lời, bỗng nhiên Đồng Kỳ Anh nhớ tới ba năm trước ở trung tâm thương mại, cô không biết là ai đã buộc một quả bom hẹn giờ vào hông cô.
Lúc đó, cô nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng đến phút cuối cùng, chính anh cả Phó Quân Tiêu đã đến tháo gỡ quả bom hẹn giờ đó giúp cô.
Nói như vậy, cậu Bát đã âm thầm chống lại anh cả Phó Quân Tiêu của cô từ rất lâu rồi?
Mà bây giờ, mấu chốt quan trọng hơn là người đàn ông đang ôm cô ngồi trên đùi này chính là đối tượng để cô trả thù.
“Cậu Bát cũng có thể ra giá cao để tôi đi giết người mà cậu ghét.” Giọng nói của cậu Tứ trầm thấp và đầy mưu mô.
“Tôi trả ba lăm tỷ, anh giết ông chủ của chúng ta, anh dám không?” Cậu Bát cười lớn.
Cậu Tứ bình tĩnh nói: "Anh ấy là chủ của chúng ta, là anh em một nhà không thể chém giết lẫn nhau được. Đây là quy luật, cậu Bát cậu quên rồi sao?"
"Hừ, đám phụ nữ các cô tiếp tục đi, từng người đứng ngơ ra đó làm cái gì" Cậu Tứ méo miệng tỏ vẻ không vui, mắng đám người phụ nữ đang quỳ dưới đất, dứt khoát bắt bọn họ cởi quần áo.
Đồng Kỳ Anh lúng túng, đứng trước mặt cậu Tứ nhẹ giọng nói: "Cậu Tứ, nếu như tôi có thể dùng tay không bắt được bầy rết của cậu Bát, tôi không cần tiền, chỉ cầu xin cậu Tứ giúp tôi nói với cậu Bát tha cho những người phụ nữ này, thả bọn họ đi có được không?"
“Cậu Bát, cậu đưa người phụ nữ này cho tôi, xem ra lại là một người phụ nữ rất biết cảm thông đó.” Đôi môi mỏng của cậu Tứ giật giật, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Đồng Kỳ Anh, bàn tay to lớn đặt trên eo cô bỗng nhiên nắm chặt lại, đáy mắt lộ ra vẻ quỷ dị và khinh thường.
Cậu Bát hứng thú nhìn Đồng Kỳ Anh, nhưng trong lòng lại nghi ngờ giọng nói của người phụ nữ này, nghe có vẻ không giống Châu Anh, người mà anh ta thường “đến thăm”.
Đồng Kỳ Anh liếc mắt nhìn cậu Bát, thấy ánh mắt anh ta đang nhìn mình, rồi vô thức nhìn về phía cậu Tứ.
Bỗng nhiên cậu Tứ đứng dậy, tiện tay kéo Đồng Kỳ Anh ôm vào trong lòng ngực.
"Cậu Bát, cậu cứ chơi tiếp đi, tôi đưa người phụ nữ này lên giải quyết nhu cầu cá nhân."
Cậu Bát cười: "Vậy thì anh đi đi."
Đồng Kỳ Anh kinh ngạc trợn to hai mắt, bây giờ không phải là lúc để cô phản kháng.
Cậu Tứ ôm cô vào trong thang máy rồi lên lầu, đi đến trước cửa phòng số 606. Anh ta đặt cô xuống, một tay nắm lấy cổ tay cô, tay kia lấy thẻ phòng từ trong túi áo ra, quẹt thẻ để mở cửa.
Lúc anh ta kéo cô vào trong phòng thì cánh cửa đã đóng lại.
Đồng Kỳ Anh mở miệng nói: "Để tôi giúp cậu Tứ tắm rửa."
“Xem ra, em còn nóng lòng hơn so với tôi.” Cậu Tứ thư thái cong môi.
Đồng Kỳ Anh bình tĩnh trả lời: "Chỉ là tôi đang làm theo lệnh của cậu Bát mà thôi. Bây giờ tôi đi lấy nước tắm cho anh."
Cậu Tứ nghe theo buông cô ra.
Đồng Kỳ Anh đi vào phòng tắm, cô đi tới bồn tắm, ngồi xổm người xuống, vặn vòi điều chỉnh nhiệt độ nước.
Bỗng nhiên lúc này cậu Tứ xuất hiện đứng phía sau lưng cô, một bóng dáng cao lớn bao phủ toàn bộ cơ thể Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh không dám quay đầu nhìn lại, cô vừa lo lắng vừa sợ hãi đến nỗi lồng ngực như trống đánh liên hồi.
Cậu Tứ dang hai cánh tay ra, ra lệnh: "Em cởi quần áo giúp tôi."
“Được rồi.” Đồng Kỳ Anh đứng dậy, không yên lòng trả lời.
Trong lòng cô đang suy nghĩ làm cách nào để trốn thoát.
Đồng Kỳ Anh xoay người lại, đối mặt với thân hình cao lớn của cậu Tứ đang đứng trước mặt cô, chiếc áo khoác màu đen đắt tiền trên người càng khiến cho anh ta trở nên sang trọng và quyến rũ, giống như cảm giác mà Phó Quân Tiêu mang lại cho cô.
Cô chậm rãi cởi quần áo cho anh ta, lúc nhìn thấy một khẩu súng lục treo bên hông anh ta cô bất thình lình rùng mình một cái.
Có thể là do não nhất thời bị sốt, hoặc cũng có thể là do hoảng sợ quá làm bừa.
Không biết dũng khí to lớn của Đồng Kỳ Anh từ đâu mà đến, vừa cởi đến thắt lưng anh, Đồng Kỳ Anh đã rút khẩu súng lục ra, chĩa thẳng vào trán cậu Tứ.
Mặt cô tái mét, tay cầm súng không ngừng run rẩy.
Cậu Tứ vẫn rất bình tĩnh nhìn cô.