Tống Vân Thùy khẽ mỉm cười, kéo tay Tống Thiên Thanh, dịu dàng quan tâm nói: “Nếu mẹ biết chú Tần thật lòng với mẹ rồi thì mẹ hãy thả Sơ Hạ đang ở gác xép ra đi”
“Mẹ không phải người đã nhốt Sơ Hạ” Tống Thiên Thanh chẹp miệng nói.
Tống Vân Thùy trêu ghẹo nói: “Bởi vì là mẹ là người thả Sơ Hạ ra, nên chú Tần mới sẽ không trách tội đấy! Hơn nữa, cứ như vậy, làm sao mẹ có thể xoa dịu mối quan hệ với Sơ Hạ được đây?”
Nói đến chuyện xoa dịu mối quan hệ, Tống Thiên Thanh lập tức cảm thấy tức giận thay con gái mình là Tống Vân Thùy, bất bình nói: “Là do Sơ Hạ làm chuyện quá đáng! Con xem nó đã gây ra những chuyện gì rồi? Cướp đi cậu chủ nhà họ Phó, còn nắm lấy việc này uy hiếp mẹ phải ly hôn với bố nó! Loại con gái như Sơ Hạ, bị nhốt trong gác xép là đáng đời”.
“Mẹ, đừng nói nữa, thả Sơ Hạ ra đi, được không?” Nụ cười trên gương mặt Tổng Vân Thùy dần cứng đờ, đôi lông mày lá liều tinh xảo không vui hơi nhíu lại.
Phó Diệc Phàm vẫn đang ở bên ngoài chờ, cô ta đã đáp ứng chuyện của Phó Diệc Phàm, nên không muốn nuốt lời.
“Bởi vì con quá tốt bụng, nên mới bị người ta bắt nạt như vậy đấy!” Tổng Thiên Thanh buồn bã nói.
Tổng Vân Thùy miễn cưỡng vui vẻ mỉm cười nói: “Mẹ, con và mẹ cùng đi thả Sơ Hạ ra đi, cô ấy bị nhốt trong gác xép thật sao ạ? Vậy để con đi tìm cô ấy”.
Nói xong, Tổng Vân Thùy định đứng dậy, Tống Thiên Thanh vội vàng kéo cô ta lại: “Con thật sự định đi thả Sơ Hạ ra sao?”
“Mẹ, mẹ cho rằng, chú Tần giam giữ Sơ Hạ thì có thể ngăn cản Sơ Hạ và Phó Diệc Phàm đến với nhau sao?” Tổng Vân Thùy hỏi ngược lại.
“Chuyện này...” Tống Thiên Thanh muốn nói lại rồi thôi, lẩm bẩm nói nhỏ: “Chú Tần của con nói, định sẽ đưa Sơ Hạ đi.”
“Mẹ, mẹ có nghĩ tới vấn đề, nếu như Phó Diệc Phàm thật sự yêu Sơ Hạ, với thân phận của Phó Diệc Phàm ở nhà họ Phó, nếu như Sơ Hạ bị đưa đi, Phó Diệc Phàm cũng sẽ đi tìm Sơ Hạ, không phải sao?” Tống Vân Thùy cười khổ.
Lần đó khi Tần Sơ Hạ mất tích, chính Phó Diệc Phàm đã đưa Tần Sơ Hạ trở về.
Vì thế, dù cho Tần Sơ Hạ ở nơi nào, thì Phó Diệc Phàm đều có thể tìm thấy được!
“Haiz..” Tổng Thiên Thanh đau buồn thở dài, không nhịn được vỗ một cái vào mu bàn tay của Tống Vân Thùy, buồn bã nói: “Con đúng là không thể chịu thua kém mẹ một chút được”
“Vậy mẹ theo con tới gác xép, thả Sơ Hạ ra đi” Tống Vân Thùy cần tay Tống Thiên Thanh, lôi kéo bà ta đi lên trên tầng.
Khiến Tống Thiên Thanh phải ra lệnh cho quản gia nhà họ Tần, mở cửa gác xép ra, chỉ thấy Tần Sơ Hạ đang ngồi ở trên ghế, hai chân vắt chéo, khoanh tay nhìn bọn họ.
Một giây sau, Tần Sơ Hạ nhìn thấy người mở cửa cho