Tần Sơ Hạ dựa vào âm thanh quay đầu lại, nhìn thấy La Mạn, không kiềm chế được niềm vui hiện trên khóe mắt: “ Sư phụ, anh tới khi nào vậy?”
Đối với nhà cô, La Mạn là khách thường xuyên lui tới, vì vậy quản gia thường mở cửa mà không cần thông báo.
La Mạn không đáp lại lời của Tân Sơ Hạ, đôi mắt màu xanh sâu thẳm, nhìn đăm đăm bóng lưng của Joe.
Lúc này, Joe đột nhiên dừng chân, quay đầu lại.
Nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi thân hình đầy đặn rất có khí chất đang đứng bên cạnh Tần Sơ Hạ, anh dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Tuy nhiên, lúc này anh không dừng lại nữa, không chút do dự quay đầu đi, tiếp tục bước ra ngoài.
Cho đến khi Joe hoàn toàn đi ra khỏi cổng vòm của vườn hoa.
Giọng La Mạn âm trầm, cười lạnh nói: “Đàn ông đều là đồ bạc tình bạc nghĩa! Candy, bạn phải nhớ, loại tình cảm này, chỉ khiến bạn mất mạng thôi, không có cũng không sao”
"Sư phụ, con biết rồi, từ nhỏ tới lớn, người đã nói với con không dưới 1000 lần rồi” Tần Sơ Hạ khéo léo đáp lại, tiến về phía trước, vô cùng thân thiết nắm lấy tay La Mạn, “Hôm nay người qua đây tìm con, là có chuyện gì sao?”
“Lại còn không biết xấu hổ nói ta qua đây tìm con, trở lại trang viên Carl rồi, mà đều không thấy con đến bái kiến ta” La Mạn giáo huấn.
Tần Sơ Hạ vội vàng trấn an nói: " Ở đây con không bận sao? Vốn nghĩ, ngày mai con sẽ qua thăm người, còn có ông nội bà nội”
“Ngày mai con đi thăm ông bà nội đi! Không cần đến chỗ ta nữa” La Mạn vỗ vào tay Tân Sơ Hạ nói.
Tần Sơ Hạ không hiểu nói: “ Sư phụ phải đi đâu xa à?”
“Phải đi một khoảng thời gian” La Mạn trầm giọng nói, lúc nghiêng đầu nhìn Tần Sơ Hạ, giống như một vị trưởng bối tốt bụng, cưng chiều thay Tân Sơ Hạ vén tóc mái “ Đến giờ điều ta không yên tâm nhất chính là con”.
"Sư phụ đừng lo lắng, con sống rất tốt”
“Con là một đứa trẻ tốt, thượng đế sẽ ban phước cho con” La Mạn ôm lấy Tần So Hạ nói.
Cuối cùng, Tần Sơ Hạ tự mình tiễn La Mạn ra cổng, sau đó cô mới biết, lần này sư phụ lại tặng rượu cho cô.
Nữ quản gia đã sai người giúp việc ghi vào sổ, rồi đem để trong hầm rượu.