Nhưng sao mà ánh mắt của hai người bọn họ lại giống nhau đến như vậy? Ngay cả giọng nói cũng... Nói tóm lại, sao cô có thể nhận nhầm người được chứ?
Rõ ràng anh ta chính là cậu Nhiên mà! Đồng Kỳ Anh còn nhớ lần đó cô đến trung tâm thương mại mua máy vi tính xách tay thì bị người ta cài lựu đạn hẹn giờ lên người, khi đó cái người tên “cậu Nhiên” này cũng mang một chiếc mặt nạ hình đã xuất hiện và ra tay giải cứu cho cô.
Lúc anh ta giúp cô tháo lựu đạn trên người xuống, cô vừa nhìn đã nhận ra anh ta ngay, hơn nữa anh ta cũng đã thừa nhận rồi.
Thế mà lần này lại không phải là anh ta sao? Thật ra thì Thu Hương cũng cảm thấy bất ngờ. Tạ Liên tát cậu Thập ngay trước mặt của nhiều người như vậy mà cậu Thập lại không có bất kỳ phản ứng gì. “Cô thật sự đã từng cứu mạng cậu Thập hả?” Thu Hương hỏi ngược lại Tạ Liên theo thói quen.
Đồng Kỳ Anh giơ tay lên, đập “bốp bốp” vào đầu mình, cô trả lời Thu Hương bằng một giọng nói cực kỳ chán nản: "Tôi chưa từng cứu anh ta, là ban nãy tôi nhận nhầm người thôi!” “Xin lỗi cô, tại tôi đã làm liên lụy cô rôi.
Bây giờ tôi sẽ lập tức đi tìm chị Tiểu Thiện và ông chủ Phí! Chắc chản hai người họ sẽ bảo vệ cho cô!” Giọng nói của Thu Hương vừa trâm thấp vừa u tối.
Đồng Kỳ Anh hơi ngẩng đầu lên nhìn Thu Hương đang cúi đầu rũ rượi đứng trước mặt cô, cô yếu ớt hỏi Thu Hương: “Vậy còn cô?” “Cậu Thập hận tôi, lần này tôi may mắn tránh được, lần sau anh ta sẽ lại tìm những cách khác để xử lý tôi thôi.
Cho dù như thế nào thì hôm nay cũng coi như là tôi đã giữ được danh tiết của bản thân. Cảm ơn cô, cũng thật xin lỗi cô vì đã khiến cô bị liên lụy.” Thu Hương nở một nụ cười chua chát, cô ta sống quá tầm thường, tâm thường đến mức phải dựa vào người khác mới có thể giữ được mạng sống cho chính mình. Thu Hương đã hạ mình xin lỗi Đồng Kỳ Anh như vậy thì cô còn có thể nói gì nữa đây? Đồng Kỳ Anh đứng dậy, xua tay và nhẹ nhàng nói: "Cũng tại tôi cả! Ban nãy là do tôi bốc đồng quá, tôi không nên...” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); 2063544_1_25,602063544_2_25,60