Đồng Kỳ Anh chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy ngón tay Phó Quân Tiêu hơi nóng, lúc khẽ vuốt ve trên làn da của cô, thuận theo những nơi mà đôi môi mỏng của anh đặt nụ hôn lên đó, giống như bị anh đốt lên một ngọn lửa.
Kỳ thật, đối với cô mà nói, loại chuyện này rõ ràng là lần đầu tiên. Nhưng khi anh chân thành hôn cô đến mức say đắm, bản thân cô cũng bất giác bắt đầu hôn lại tất cả mọi thứ về anh.
Vì khoảng thời gian này, hai người bọn họ cũng không ở trong nước, Nhiên Hoàng Minh cũng không ở ngôi nhà riêng này thường xuyên, cho nên trong nhà riêng thím Lưu đã xin nghỉ mấy hôm về thăm quê.
Ngày hôm sau.
Sau khi Đồng Kỳ Anh tỉnh lại, trên giường chỉ có một mình cô.
Cô đang nằm bò trong chăn trên chiếc giường êm ái, buồn ngủ mắt nhắm mắt mở nhìn chiếc đồng hồ báo thức điện tử trên tủ đầu giường.
Đúng mười một giờ rưỡi...
Nhưng cô vẫn cảm thấy rất mệt mỏi như trước, không muốn rời giường... Hôm qua, trong đầu cô đột nhiên lóe lên rất nhiều hình ảnh liên quan đến căn phòng này. Tóm lại, trong trí nhớ có một khoảnh khắc rối loạn, khiến cô cảm thấy dường như chính mình trở thành một người phụ nữ khác.
“Cạch” một tiếng, từ cánh cửa màu đen phát ra tiếng mở cửa.
Đồng Kỳ Anh theo bản năng kéo chăn trùm lên đầu.
Nhưng bên tại vẫn loáng thoáng có tiếng bước chân vững vàng đi tới.
Chẳng mấy chốc, bên cạnh giường có cảm giác lún xuống. “Em yêu, đã đến lúc phải dậy rồi” Giọng nói của Phó Quân Tiêu vang lên.
Đồng Kỳ Anh vui vẻ vén cái chăn lên, liếc mắt nhìn Phó Quân Tiêu cười híp mắt.
Lúc này, mép chăn bị cô kẹp dưới nách, che kín trước ngực, chỉ lộ ra cái cổ trắng nõn, xương quai xanh và bờ vai mảnh khảnh.
Bên trên là dấu đỏ tím mà anh đã in lên khi “yêu thương” cô đêm qua.
Phó Quân Tiêu tiến đến gần, cúi người hôn lên môi Đồng Kỳ Anh, sau đó nói: “Buổi trưa muốn ăn gì? Anh làm cho em”
“Anh làm cái gì thì em ăn cái đó” Đồng Kỳ Anh giơ hai tay lên, vòng tay qua ôm cổ Phó Quân Tiêu, ngọt ngào đáp lời. “Vậy anh ôm em đi tắm trước” Phó Quân Tiêu gật gật đầu, vươn tay kéo Đồng Kỳ Anh dậy rời giường. Anh bế cô vào phòng tắm, cô bèn lập tức cầm khăn tắm bên cạnh quẩn lên người mình, vẻ mặt xấu hổ đuổi anh đi ra ngoài.
Phó Quân Tiêu cười cười, đành phải thỏa hiệp xoay người rời đi.
Sau khi anh đã nấu xong các món ở trong phòng bếp, cô mới tắm rửa thay quần áo xong, đi xuống dưới nhà.
Đồng Kỳ Anh ghé vào trước bàn ăn, nhìn thấy Phó Quân Tiêu bựng đồ ăn lên bàn, một tay cô xoa xoa bụng mình, đột nhiên hỏi: “Anh cả, trong bụng em có phải là thiếu một bộ phận nào đó không?”
“Em thiểu một quả thận” Phó Quân Tiêu bình trả lời.
Trước đây cô không hề để ý đến vấn đề này của cơ thể mình. Nhưng đêm qua, khi làm chuyện đó với anh, cô đặt tay cùng với bàn tay to lớn mà anh đặt trên eo cô vô tình ấn xuống.
Vòng eo bên này của cô mềm hơn nhiều so với bên kia.
“Vậy quả thận kia của em đâu?” Đồng Kỳ Anh tò mò hỏi.
Phó Quân Tiêu lại vô tình cau mày.
Làm thế nào để anh trả lời câu hỏi này của cô đây?
“Có phải em đã cho anh rồi không?” Đồng Kỳ Anh ghé lên bàn nhìn thấy Phó Quân Tiêu nhếch miệng cười, dừng lại một chút sau đó lại nói tiếp: “Thật ra, mấy ngày chúng ta sống trong căn nhà nhỏ ở nước Úc, mỗi đêm em đều nằm mơ rất nhiều rất nhiều những thứ có liên quan đến căn phòng kia. Sau khi đến nơi này, em cũng bị tình huống tương tự như vậy”
“Em nằm mơ thấy cái gì?” Phó Quân Tiêu nhíu mặt thật chặt.
Đồng Kỳ Anh ngồi thẳng người, hai tay chống mà nói tiếp: “Em nằm mơ thấy anh ngoại tình, hơn nữa anh và người phụ nữ kia còn có một đứa con hai tuổi.”
“..” Kia rõ ràng là Quân Bác, có liên quan gì đến anh đâu cơ chứ?
Phó Quân Tiêu nhất thời đen mặt.
Đồng Kỳ Anh thấy anh trông có vẻ giống như bộ dáng có gì chột dạ, không khỏi bĩu môi chất vấn: “Có phải anh thật sự có con với người phụ nữ khác không hả?“. Truyện Full
“Con của anh còn đang ở trong bụng em kìa.” Phó Quân Tiêu có chút đau đầu sờ trán.
Vì sao anh lại phải chịu nỗi oan mà rõ ràng là của Quân Bác vậy?
Còn nữa, có phải Kỳ Anh đã nhớ ra cái gì đó hay không?
Đồng Kỳ Anh thấy Phó Quân Tiêu không giải thích thành thật, sắc mặt trầm xuống, ngay cả tâm trạng ăn uống cũng tiêu tan, lại càng thêm tức giận nói: “Hừ, mỗi lần em nằm mơ đều có liên quan đến chuyện thật. Đừng tưởng rằng anh không thừa nhận thì em sẽ không coi nó là chuyện quan trọng.”
“Chi bằng chúng ta ăn cơm trước đã. Ăn cơm xong chúng ta lại bàn luận...”
“Em không đói, anh tự ăn mình đi” Không đợi Phó Quân Tiêu nói xong, Đồng Kỳ Anh đứng dậy khỏi bàn ăn, phủi tay rời đi.
Phó Quân Tiêu không ngăn cản cô, chỉ là bản thân không biết giải thích với cô như thế nào.
Có lẽ là anh có chút lòng riêng.
Anh không muốn nhìn thấy cô nhớ lại bất kì chuyện gì có liên quan đến Quân Bác.
Sau khi Đồng Kỳ Anh lên lầu, một mình ngồi ủ rũ trong phòng. Vốn nghĩ Phó Quân Tiêu sẽ theo cô lên, dỗ dành cổ. Ai biết được dưới lầu lại không hề có chút động tĩnh nào cả.
Điều tồi tệ hơn nữa là cô ở một mình trong phòng một lúc, thực sự hoảng sợ, vì vậy cô bèn ra ngoài ban công hít thở không khí. Ai ngờ lại vừa hay nhìn thấy Phó Quận Tiêu lái xe ra khỏi nhà riêng.
Anh có ý gì vậy?
Lựa chọn cách trốn tránh sao?
Anh càng như thế này, liệu có phải thể hiện những gì mà cô nằm mơ chính là sự thật không?
- -------------------