“Thực ra tôi không quan tâm, chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi, các cố định làm gì cô ấy vậy? Dù sao thì cũng là người của tôi, đột nhiên lại bị các cô đưa đi, chung quy cũng phải hỏi xem cô ấy sẽ đi đầu về đầu thì mới có thể ăn nói với gia đình và bạn bè cô ấy được”
Lãnh Diệc Phàm bình tĩnh hỏi như thể chỉ tùy tiện nói một câu cho vui.
Moni cảm thấy những lời anh ấy nói cũng khá có lý, nhìn thấy anh ấy quả thực không có suy nghĩ gì khác với Tần Sơ Hạ, liền không khỏi nhíu mày: “Yên tâm đi! Chúng tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật chu đáo”.
Nói xong, Moni đưa bàn tay mềm mại như thể không xương của mình lên, cố tình nhéo cánh tay của Lãnh Diệc Phàm.
Cô ta nhìn Lãnh Diệc Phàm nở một nụ cười mơ hồ, rồi quay người đi một cách quyến rũ.
Mặc dù cách một lớp vải vest, nhưng Moni vẫn cảm nhận được cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của Lãnh Diệc Phàm.
Trong lòng Moni không khỏi cảm thấy hoài nghi: Một người đàn ông có vóc người đẹp như vậy, có thật là không biết võ thuật không?
Bỏ đi, có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, nói không chừng anh ta thường xuyên tập thể dục nên cơ thể mới cân đối như vậy
Lãnh Diệc Phàm ngước mắt nhìn theo hướng bọn họ vừa rời đi.
Anh chỉ thấy gã đầu trọc vừa nãy đặt Tần Sơ Hạ lên chiếc xe, rồi lao vào một cỗ xe màu đen khác phía sau người phụ nữ với cây roi.
Lúc này, bên trong chiếc Batmobile.
Luss dường như chạy bán sống bán chết đến đây, sau khi mở cửa xe, liền run rẩy ngồi vào bên trong. Cho dù anh ta đang say khướt đi chăng nữa, cũng không dám thất thố.
Nhìn thấy ông chủ đang ôm Tần Sơ Hạ vào trong lòng, đè nén tâm tư trong lòng, toàn thân toát mồ hôi lạnh, vừa đóng cửa, vừa lung ta lung tung nói: “Ông, ông chủ... Candy, cô ấy..”.
“Lái xe!” Hắc Chủ không thèm để ý đến Luss, trực tiếp ra lệnh cho người lái xe. Anh ta ôm Tần Sơ Hạ, bàn tay to lớn đeo găng tay đen bó sát phá lệ giúp cô vuốt gọn lại phần mái hơi rối. “Candy, hôm nay em đẹp quá!”. Nghe thấy Hắc chủ cất lời khen ngợi Tần Sơ Hạ, Luss không khỏi rùng mình. Tài xế bắt đầu khởi động xe. Hai chiếc xe nối tiếp nhau rời khỏi khỏi khách sạn.
“Ông chủ, Candy bị bệnh sao?” Luss vừa đem những lời trong lòng nói ra, liền cảm thấy lo lắng cho Tần Sơ Hạ.
Hắc Chủ được gọi là “ông chủ” ấy đột nhiên ôm chặt lấy Tân Sơ Hạ trong tay, hỏi một câu không mấy liên quan đến câu hỏi của Luss: “Candy có quan hệ gì với cậu chủ nhỏ nhà nhà họ Lãnh thế?”
Luss nuốt nước bọt.
Mặc dù trước đó anh ta đã giải thích với ông chủ qua điện thoại rồi, nhưng anh ta vẫn cảm thấy vô cùng khó tin.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, Luss mới cung kính đáp:
“Candy nói với em rằng cậu chủ nhỏ nhà họ Lãnh là kim chủ của cô ấy, đầu tư vào hạng mục nghiên cứu. của cô ấy. Candy coi anh ta giống như cấp trên, quan hệ giữa hai người chỉ là quan hệ công việc.”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Giọng điệu Hắc chủ vô cùng nghiêm nghị.