Cô phát hiện mỗi lần tức giận anh đều sẽ đối xử rất thô lỗ không hề khách sáo với cô, gần như lạnh lùng đến mức tàn nhẫn.
Nhưng cho đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao anh lại tức giận như vậy, rõ ràng khoảng thời gian này bọn họ vẫn chung sống rất hoà hợp với nhau mà.
"Anh cả..." Rốt cuộc anh làm sao vậy?
Đồng Kỳ Anh vẫn chưa nói hết câu thì khuôn mặt anh tuấn của anh đã trở nên âm trầm hẳn đi, dáng vẻ của anh đầy ngang ngược áp cô trên giường khiến cho cô không thể nhúc nhích được.
“Em đã lén uống thứ gì ở sau lưng anh?” Thái độ của anh hết sức khó coi mà lên tiếng chất vấn cô.
Giọng điệu của Phó Quân Tiêu tràn đầy lửa giận cùng không vừa lòng, cả khuôn mặt của anh đã tái xanh vì lần nổi nóng này.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới chợt hiểu ra, cô dùng sức ở hai tay cố gắng đẩy anh ra nhưng anh không hề cho cô cơ hội để giãy giụa.
Cô đau đến mức hai mắt đẫm lệ, vừa nhíu mày vừa cắn chặt môi dưới, ngước nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt đầy hoảng sợ và đau lòng.
Mỗi lần nhìn thấy cô nước mắt đầm đìa thì trái tim anh đều sẽ đau nhói giống như bị mũi kim sắt nhọn cứa từng nhát từng nhát vô cùng khó chịu, nhưng chẳng hiểu vì sao lần nào cô cũng phải dùng cách riêng của mình để giày vò anh như vậy chứ?
Anh chỉ muốn cô mang thai đứa con của anh thôi mà, chuyện này khó đến vậy sao?
Lúc trước cô đã từng ở trước mặt ông nội anh hứa hẹn đủ điều, chẳng lẽ những thứ đó đều chỉ để lừa gạt anh thôi sao?
Mọi cảm xúc tồi tệ bị dồn nén trước đây bây giờ đều bùng lên vì cơn giận trước mắt, khiến anh trở nên cực kỳ thô bạo nhưng cũng không khỏi lo lắng bất an.
Đồng Kỳ Anh giàn giụa nước mắt không ngừng dùng tay nện vào lồng ngực rắn chắc của Phó Quân Tiêu, nhưng anh không những không có ý định buông cô ra mà ngược lại còn siết chặt cổ tay cô ấn mạnh sang hai bên.
Nhìn cổ tay bị nắm đến trắng bệch của cô là hiểu anh đã ra tay nặng như thế nào rồi.
Trong đôi mắt ẩn ẩn nước mắt của Đồng Kỳ Anh có khuôn mặt đẹp trai không thể chê vào đâu được của Phó Quân Tiêu, nhưng giờ phút này người trước mắt lại khiến cô cảm thấy thật xa lạ.
Hành động điên cuồng của anh làm cô chỉ có thể nức nở mà lên án: "Anh cả, vậy mà anh lại cho người theo dõi em."
Nếu không thì làm sao anh biết được cô đã lén lút tính uống thuốc cho xong chuyện chứ?
Đúng vậy, trọng điểm mà cô nói và trọng điểm mà anh nói cơ bản không cùng một vấn đề.
Chuyện cô quan tâm là anh rõ ràng đã cho người bí mật theo dõi cô, còn anh thì để ý chuyện cô đã lén uống thuốc ở sau lưng anh.
“Nếu không theo dõi em thì anh thật sự không biết trong lòng em không hề muốn mang thai con của anh rồi.” Anh vừa buông một tay đang áp chế cô ra, giây tiếp theo đã nắm cằm của cô kéo đến gần sát mặt mình.
Tại sao anh lại cho người theo dõi cô?
Việc này chứng minh anh vẫn không muốn tin tưởng cô, anh không tin cô yêu anh, trong lòng anh vẫn còn đủ loại hoài nghi về việc cô đồng ý ở bên cạnh anh.
Rõ ràng cô đã cho anh cả thân xác và tinh thần của mình, nhưng tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?
Khắp đầu Đồng Kỳ Anh đều là những giả thiết tồi tệ, cô đau lòng tột cùng rất muốn lên tiếng phủ nhận, nhưng cuối cùng lại nói một câu không nên nói: "Đúng vậy, đúng là em không muốn mang thai con của anh đó."
"Tốt lắm, không ngờ em lại thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy. Đồng Kỳ Anh em nhớ kỹ cho anh, bắt đầu từ hôm nay trở đi em không cần phải đi làm nữa. Nhiệm vụ của em là sinh cho Phó Quân Tiêu anh một người thừa kế, một đứa không đủ thì sinh hai đứa, sinh ra cho đến khi nào anh thấy hài lòng mới thôi." Chỉ trong chớp mắt, tròng mắt đỏ ngầu của anh giăng kín tơ máu, cơn phẫn nộ đã khiến anh giày vò cô một cách điên cuồng.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy cơ thể mình đau đớn như muốn ngất đi liên tục lắc đầu, không ngừng kháng cự dùng sức đẩy anh ra, thậm chí khóc đến khàn cả giọng.
Cầu xin lòng thương xót: "Không! Anh buông em ra! Buông em ra! Anh ơi, em xin anh buông tha cho em! Làm ơn! Em xin anh! Em đau quá!
Đau thật đấy! Anh cả, em xin anh buông em ra... ư ư... ưm."
Anh bất ngờ hôn nó và chặn tiếng khóc của cô trong bụng cho đến khi mọi chuyện kết thúc.
Khuôn mặt Đồng Kỳ Anh đầy nước mắt, tóc tai bù xù, ngồi xếp bằng trên giường.
Đôi mắt cô choáng váng và cô không thể tìm thấy tiêu điểm.
Anh không muốn đối mặt với cô như thế này, mặc quần áo xong liền xoay người đi xuống lầu không nói lời nào.
Cơn giận của Phó Quân Tiêu vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan nhưng toàn bộ thể xác và tinh thần của Đồng Kỳ Anh đều đau đớn khôn cùng.
Có lẽ tình yêu giữa cô và anh thật sự đến rất dễ dàng, nhưng lại rất khó để chung sống hòa hợp với nhau, thậm chí cô còn cho rằng tính cách của bọn họ hoàn toàn không hợp nhau.
Khi anh không tức giận thì thế giới hòa bình, còn khi anh tức giận lúc đó giống như ngày tận thế vậy.
Quần áo trên người cô đều bị anh xé rách chỉ có thể thành thật nằm trên giường không đi đâu được, cô cứ ngơ ngác ở trên giường suốt cả buổi sáng.
Trong đầu cô chỉ quanh quẩn có một câu hỏi: Rốt cuộc thì anh cả đề phòng cô chuyện gì mà phải cho người âm thầm theo dõi cô như vậy chứ?
Mãi cho đến khi Lạc Minh Ánh đem một bộ quần áo mới đến, nhẹ nhàng đặt nó bên cạnh giường của mình cô mới đờ đẫn lên tiếng hỏi: "Anh ấy đâu rồi?"
"Tổng giám đốc Phó đã ra ngoài từ sáng sớm đến bây giờ vẫn chưa trở về, nhưng anh ấy có điện thoại về dặn dò thím Lưu ở nhà riêng đưa quần áo đến đây để tôi đưa quần áo lên cho cô." Lạc Minh Ánh thong thả nói, hai mắt cô ta như có như không mà quan sát Đồng Kỳ Anh.
Dáng vẻ hiện tại của Đồng Kỳ Anh trông rất chật vật, đầu tóc rối bù, ánh mắt vô hồn, quần áo trên người thì tơi tả, trên cổ tay và đùi còn có một vài dấu đỏ tím đáng nghi, tình trạng nhếch nhác của cô nhìn qua rất giống với người vừa bị cưỡng hiếp xong vậy.
Lạc Minh Ánh khó mà tưởng tượng được vừa rồi Phó Quân Tiêu đã đối xử với Đồng Kỳ Anh như thế nào.