Trên trán anh còn đang chảy máu...
Thực ra vừa nãy cô chỉ định nện một cái lên sau ót anh, nhưng đang lúc bối rối, anh lại đột nhiên đứng dậy, nên đèn bàn trong tay cô mới rơi lên trán anh.
Trái tim Đồng Kỳ Anh rất nặng nề, cô mở cửa đi ra ngoài.
Phó Quân Tiêu mở to mắt, nhìn bóng đáng Đồng Kỳ Anh rời đi, nhất thời, trong lòng anh càng cảm thấy khó chịu hơn.
Nhưng giây lát sau, ngoài cửa lại xuất hiện bóng người tiến vào.
Lúc này, trong tay Đồng Kỳ Anh là cây thảo dược nào đó.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh Phó Quân Tiêu, vặn nát thảo dược trong tay, thoa thẳng lên trán Phó Quân Tiêu.
Tiếp theo, Đồng Kỳ Anh lại mặc áo vào cho Phó Quân Tiêu.
Xử lý vết thương của anh xong, nhìn gương mặt đẹp trai hoàn mỹ này của anh, cô không khỏi cảm thấy buồn bực.
Rốt cuộc là tại sao người đàn ông này lại muốn đối xử với cô như thế? Thực ra anh nhìn không giống người xấu.
Nhưng nghĩ lại, Đồng Kỳ Anh vẫn cảm thấy mình không nên bị vẻ ngoài của người đàn ông này lừa.
Không phải cứ có khuôn mặt đẹp là người đó không xấu! "Rất xin lỗi anh không, nếu như anh không đối xử với em như vậy thì em cũng sẽ không đập anh bị thương như thế! Rất xin lỗi, rất xin lỗi!" (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});2065267_1_25,60 (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});2065267_2_25,60