“Mộc Miên, tôi nghĩ Lạc Vũ thật sự thích cô đó” Lâm Tình ẩn ý nói.
Lúc này Nhiên Mộc Miên mới nhớ ra chuyện ngày hôm đó hình như mình đã từ chối tình cảm Lạc Vũ.
“Nhưng tôi đã có chồng sắp cưới rš khi nhớ lại chuyện đó, Nhiên Mộc Miên liền trầm giọng nói.
Lâm Tình nhịn không được nắm lấy tay Nhiên Mộc Miên, sau đó khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Thật ra Lạc Vũ, cậu ta… đang bị bệnh trầm cảm”
“Bệnh trầm cảm?” Nhiên Mộc Miên hết sức sửng sốt.
Lâm Tình gật đầu, cả khuôn mặt đều rơi vào trạng thái u sầu nói: “Gần đây tài nguyên của cậu ta vẫn không mấy khởi sắc nên nhận về không ít bình luận trái chiều từ cư dân mạng, lại thêm việc Minh Huy Khang trở mình nổi tiếng sau một đêm, đến cả phương diện tình cảm cũng bị cô từ chối cho nên rất khó có thể gượng dậy nổi. Tôi lo cậu ta sẽ… tự tử”
“Tự tử sao?” Những lời này khiến Nhiên Mộc Miên sợ hãi đến mức cả khuôn mặt đều biến sắc.
“Mộc Miên, nếu không cô hãy hẹn hò với Lạc Vũ thử xem sao, chờ đến lúc bệnh tình của cậu ta chuyển biến tốt đẹp thì cô hẳn giải thích rõ cho cậu ta hiểu” Lâm Tình nắm chặt tay của Nhiên Mộc Miên nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng giọng điệu càng giống như đang cầu xin hơn Nhiên Mộc Miên vội vàng rút tay của mình ra khỏi tay của Lâm Tình, ánh mắt hơi nghiêng sang một bên khẽ nhíu mày: “Chị Tình, làm vậy chẳng khác nào đang lừa dối tình cảm của người ta, tình hình sẽ còn tệ hơn nữa đấy”
“Tôi đã hỏi bác sĩ tâm lý rồi, bác sĩ tâm lý nói làm vậy không tính là đang lừa dối tình cảm mà ngược lại còn có thể giảm bớt bệnh tình của Lạc Vũ đưa cậu ta ra khỏi trạng thái u ám. Nếu cô không tin thì cứ đi cùng tôi đến gặp bác sĩ tâm lý của Lạc Vũ đi” Lâm Tình vội giải thích.
Nhiên Mộc Miên mím môi vẫn lắc đầu như cũ.
Chuyện xảy ra đột ngột khiến Lâm Tình không khỏi lo lắng khẽ rũ mắt: “Cho dù như thế nào đi nữa thì Lạc Vũ cũng là bạn của cô, cô có thể trơ mắt nhìn bạn mình sắp chết mà không thèm cứu sao?”
“Không phải tôi thấy chết mà không cứu, nhưng nếu làm như vậy thì khác gì đang lừa dối anh ấy đâu. Hơn nữa tôi là người đã có hôn ước, dưới tình huống đã có hôn ước mà còn qua lại với Lạc Vũ thì không chỉ có lỗi với chồng sắp cưới của tôi mà còn khiến Lạc Vũ rơi vào tình huống bất nghĩa, chuyện này còn khiến dòng họ nhà tôi và dòng họ nhà chồng sắp cưới của tôi xảy ra mâu thuẫn. ” Nhiên Mộc Miên chậm rãi nói.
Lâm Tình nhíu mày buồn bực nói: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không ép cô nữa.
“Xin lỗi chị Tình” Nhiên Mộc Miên cúi đầu xin lỗi một cách chân thành.
Lâm Tình mím chặt môi, nhắm mắt lại không muốn để ý tới Nhiên Mộc Miên, Nhiên Mộc Miên hơi nghiêng người mở cửa xe đi xuống, trước khi rời đi cô còn quay lại nói “chúc ngủ ngon” với Lâm Tình. Sau khi trở về phòng ngủ, Nhiên Mộc Miên nhanh chóng tắm rửa rồi leo lên giường nằm, nhưng cứ trằn trọc trên giường mãi vẫn không ngủ được. Cô cầm điện thoại di động nhìn số của “cúc áo nhỏ” trong danh bạ một lúc lâu lâu cũng không thể bình tĩnh được, cô muốn gửi tin nhắn hỏi thăm sức khoẻ Lạc Vũ nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào, vì từ sau chuyện lần trước Lạc Vũ đã không còn chủ động liên lạc lại với cô nữa.
Nhiên Mộc Miên do dự hồi lâu cứ viết một câu lại xóa một câu, viết rồi xóa xóa rồi lại viết cuối cùng chỉ nhắn một câu “Cúc áo nhỏ, gần đây anh có khỏe không?” rồi gửi đi.
Nhiên Mộc Miên cứ nhìn chăm chằm vào màn hình điện thoại rất lâu, nhưng phía Lạc Vũ lại không có bất kỳ phản hồi nào.
Một đêm nữa lại trôi qua, năm giờ sáng ngày hôm sau Nhiên Mộc Miên nhận được tin nhắn trả lời chỉ có một chữ “ừm'” của Lạc Vũ, Nhiên Mộc Miên nhìn thoáng qua màn hình điện thoại nhưng mí mắt cô nặng trĩu nên đành mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô tỉnh dậy lần nữa đã là tám giờ rưỡi sáng rồi, Cố Thiên Ngân lay người Nhiên Mộc Miên gọi cô dậy bởi vì chín giờ có buổi học, Nhiên Mộc Miên nhanh chóng bước xuống.
giường rửa mặt thay quần áo, sau đó cầm sách giáo khoa đi đến lớp với Cố Thiên Ngân Trong giờ học cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man, đột nhiên nhớ tới tin nhắn mình gửi cho Lạc Vũ bèn lấy điện thoại di động ra nhét dưới bàn học để lén mở xem, từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một chữ “ừm’ vào lúc năm giờ sáng kia, không hề xuất hiện thêm một tin nhần nào nữa.
Nhiên Mộc Miên đang nghĩ cách để bắt chuyện với Lạc Vũ, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra lý do thích hợp mà còn bị thầy hướng dẫn gọi lên trả lời câu hỏi, cũng may cô đã chuẩn bị bài trước nếu không có lẽ đã ngơ người trước câu hỏi của sư phụ hướng dẫn rồi.
Suốt cả ngày hôm nay, Nhiên Mộc Miên đều ở trong trạng thái bồn chồn khó chịu, sau khi kết thúc buổi học rốt cuộc cô cũng tìm được cơ hội ở một mình để ra ngoài gọi điện cho Lạc Vũ, nhưng gọi mãi mà vẫn không kết nối được.
Không có cách nào khác, Nhiên Mộc Miên đành gọi cho Lâm Tình, cũng may điện thoại của Lâm Tình vẫn kết nối được.
“Chị Tình, Lạc Vũ anh ấy có khoẻ không?
Tôi có gọi cho anh ấy, nhưng điện thoại của anh ấy không có ai nghe máy” Nhiên Mộc Miên hỏi.
Lâm Tình trả lời với giọng điệu không mấy dễ nghe: “Cậu ta đang quay một chương trình truyền hình nên không tiện nghe điện thoại.”
“Anh ấy không sao là tốt rồi” Nhiên Mộc Miên yên tâm nói.
Lâm Tình lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Không còn nữa”
“Vậy tôi cúp điện thoại trước đây”
“Ừm, tạm biệt.”
Nhiên Mộc Miên vừa mới nói xong Lâm Tình đã lập tức cúp máy, gần đây thái độ của cô ta đối với cô đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ so với trước đây.
Cả một ngày trôi qua, Lạc Vũ vẫn không hề trả lời tin nhắn của Nhiên Mộc Miên, cũng không gọi cho cô.
Bây giờ anh ta đã không còn nhiệt tình với cô như lúc trước nữa, giống như cô chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời anh ta mà thôi.
- -------------------