Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 423: Chương 423: Thực sự đã quyết định xong




"Của con." Phó Quân Tiêu ung dung bình tĩnh trả lời.

"Là thật sao?" Vẻ mặt bà Lãnh cũng đầy nghi ngờ nhìn về phía Đồng Kỳ Anh.

Sao lại không thấy cô có vẻ như đang mang thai vậy?

Nhưng vừa rồi thấy cô đi giày đế bằng vào có lẽ là thật rồi!

Nếu là thật...

Trong lòng người làm mẹ như bà ấy rất vui.

Nhưng Đồng Kỳ Anh hoàn toàn không để ý những chi tiết nhỏ này.

Phó Quân Tiêu khẽ mỉm cười, ôn hòa cướp lời trả lời trước: "Đương nhiên là thật! Mẹ, mẹ sắp làm bà nội rồi. Sáng hôm qua bọn con đã đến bệnh viện kiểm tra rồi. Vốn định chờ ba tháng nữa mới báo cho mẹ và ông nội biết, ai ngờ hôm nay lại bị ông nội gọi đến hỏi thăm."

Thấy anh nói chân thực như vậy...

Đồng Kỳ Anh chột dạ nóng đến đỏ mặt, bây giờ cô không còn tâm trạng nào ăn một bàn thức ăn ngon này.

Phó Quân Tiêu thấy vậy liếc Đồng Kỳ Anh một cái, hiểu ý cười một tiếng: "Kỳ Anh, em đừng xấu hổ cũng đừng sợ. Ông nội và mẹ đều là người sáng suốt, sẽ không làm khó em đâu."

"Đúng vậy! Kỳ Anh! Sau này, chúng ta đều là người một nhà rồi." Bà Lãnh cười không khép miệng nói. Nhưng mặt Phó Hoằng Khôn vẫn đầy nghiêm túc, không đồng ý nói: "Quân Tiêu, Kỳ Anh có mang thai hay không, nhà có bác sĩ kiểm tra lần nữa là biết. Đừng tưởng ông nội dễ lừa!"

"Ông nội muốn mời bác sĩ khác kiểm tra đương nhiên là không thành vấn đề rồi." Phó Quân Tiêu ung dung trả lời, dừng một chút sau đó nói tiếp: "Nếu ông nội cố tình ra lệnh cho bác sĩ nói dối để chia rẽ con và Kỳ Anh. Ông nội, ông cũng biết tính con rồi đấy."

Phó Hoằng Khôn liền giận đến tím mặt đập bàn mắng: "Con phản rồi! Chỉ vì một người phụ nữ, hơn nữa còn là vợ cũ của em trai con mà con uy hiếp ông nội mình, con thật là đại nghịch bất đạo, con đúng là một thằng cháu bất hiếu!"

Nếu là lúc trước ông ấy còn có thể chấp nhận Đồng Kỳ Anh cô.

Nhưng bây giờ Đồng Kỳ Anh cô không được!

Bởi Đồng Kỳ Anh đã đi theo Phó Quân Bác ba năm.

Ba năm có nghĩa là gì?

Thời gian ba năm có thể thay đổi hoàn toàn một con người!

Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh không giữ đúng lời hứa yên phận sống qua ngày ở Úc.

Trái lại một người tằng tịu với Lý Tư San thiên kim tiểu thư của tập đoàn nhà họ Lý, một người dây dưa mập mờ với Phó Quân Tiêu cháu đích tôn của ông ấy.

Người làm ông nội như ông ấy sao có thể chấp nhận một người phụ nữ ý nghĩ không trong sạch như vậy làm vợ của cháu đích tôn ông ấy?

"Ông nội, ông đừng giận! Cháu thật lòng thích... Thích anh cả à không, cháu thật lòng thích Quân Tiêu. Ông nội có thể không chấp nhận cháu nhưng đừng giận Quân Tiêu. Ông nội nếu ông thực sự không thể chấp nhận nổi cháu thì cháu có thể ký thoả thuận, ông bảo cháu làm gì cũng được, cháu cũng bằng lòng sinh con cho Quân Tiêu mà không cần danh phận. Ông nội nếu ông không yên tâm, cháu có thể từ bỏ quyền nuôi con. Cháu chỉ xin ông nội đừng giận Quân Tiêu, tức giận cũng không tốt cho cơ thể ông." Đồng Kỳ Anh thề chân thành.

Những lời này của cô đã khiến Phó Quân Tiêu chết lặng người.

Ngay cả Phó Hoằng Khôn vốn đang tức giận cũng đột nhiên bớt giận, bình thường trở lại.

Không biết tại sao Đồng Kỳ Anh vừa nói xong những lời này chợt xúc động muốn khóc.

Cô cũng đã từng thề chân thành như vậy trước tòa án, thề với thẩm phán cùng bồi thẩm đoàn rằng cô yêu Quân Bác, sẵn lòng sinh cho Quân Bác một đứa con để cứu con của Lý Tư San vô điều kiện.

Lúc ấy cô xuất phát từ tình yêu.

Bây giờ cô cũng xuất phát từ tình yêu.

Mỗi một lần "Yêu" cô đều yêu đến hèn mọn.

Đây là lần cuối cùng...

Cô hy vọng tấm chân tình của mình sẽ không bị vứt bỏ một lần nữa.

Lúc này tất cả mọi người có mặt đều trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, Phó Hoằng Khôn mới mở miệng nói: "Đã như vậy, ông sẽ bảo Lâm Kỳ chọn một ngày tốt để tổ chức hôn lễ cho hai đứa."

Ông ấy nhìn đứa chắt chưa chào đời của mình đành mềm lòng, thỏa hiệp.

"Cháu dự định tổ chức hôn lễ luôn hôm nay, dù sao cũng chỉ là kết hôn theo phong tục cũ." Phó Quân Tiêu định thần lại, bình tĩnh nói, sau đó dừng lại một lúc rồi tiếp tục giải thích: "Ông nội, bây giờ cháu đang có nhiệm vụ, chuyện kết hôn không nên công khai."

"Nếu Kỳ Anh không có ý kiến gì thì ông cũng không có ý kiến." Phó Hoằng Khôn vẫn quan tâm đến thể diện của đứa cháu dâu.

Đồng Kỳ Anh vội vàng xua tay lắc đầu, lúng túng cười bằng lòng nói: "Cháu, cháu không có ý kiến gì."

Cô là người bất đắc dĩ bị bắt vào tròng, còn có thể có ý kiến gì chứ?

Sau bữa cơm trưa, Phó Quân Tiêu dắt Đồng Kỳ Anh đi tản bộ trong khuôn viên rộng lớn.

Lúc Đồng Kỳ Anh định hỏi anh gì đó thì Phó Quân Tiêu chỉ đưa ngón trỏ lên môi cô khẽ lắc đầu, tỏ ý cô không cần nói gì nhiều.

Thật ra chuyện hôn lễ anh đã có kế hoạch từ sớm, chỉ là kế hoạch không theo kịp những thay đổi.

Trong lòng Đồng Kỳ Anh luôn mơ hồ có chút bất an, loại cảm giác bất an này khiến cô không thể diễn tả thành lời, hơn nữa suy nghĩ cũng có chút hỗn loạn.

"Mũ phượng, váy đỏ, trên giường phủ kín táo đỏ, đậu phộng, cây long nhãn, hạt sen, đêm tân hôn mặt đất phủ kín cánh hoa hồng, nguyện một lòng một dạ, bên nhau tới khi bạc đầu. Kỳ Anh, em thực sự đã quyết định xong rồi chứ?" Phó Quân Tiêu kéo tay Đồng Kỳ Anh, cử chỉ tự nhiên hỏi.

"Hả?" Quyết định cái gì?

Cô vừa mới thất thần nên hoàn toàn không nghe hẳn hoi lời anh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.