Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 404: Chương 404: Tiếp tục làm xong chuyện này




Nhiên Hoàng Minh thấy Phó Quân Tiêu tiến vào thì vội vàng đưa cho anh hai túi tài liệu khác nhau mà anh ta vừa chuẩn bị.

"Chuyện đầu tiên là thi thể và tất cả tư liệu giải phẫu của Mã Anh Vũ đều đã bị mất, cấp trên bảo cậu cử cấp dưới của mình đến hỗ trợ điều tra, manh mối liên quan đến nó đều nằm trong tài liệu. Chuyện thứ hai, chú họ của cậu Lãnh Huân Sách, bí mật có động thái lớn, phải chuẩn bị trước." Anh ta nghiêm túc nói.

"Bây giờ triệu tập mọi người đến căn cứ bí mật họp." Mày kiếm của Phó Quân Tiêu cau lại, tiếp nhận tài liệu Nhiên Hoàng Minh đưa, vừa mở vừa ra lệnh.

Nhiên Hoàng Minh gật đầu đáp: "Được!" Khi anh ta ngước mắt lên thì nhìn thấy anh nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, nói chuyện lạc đề: "Đồng Kỳ Anh đã chữa khỏi tâm bệnh của cậu rồi sao?"

"Cậu cảm thấy thế nào?" Khóe miệng của Phó Quân Tiêu khẽ nhếch, sâu xa hỏi lại.

Nhiên Hoàng Minh lại không thức thời giội một gáo nước lạnh: "Cô gái Đồng Kỳ Anh này, tốt nhất là cậu không nên để đám người ngoài kia biết đến sự tồn tại của cô ấy. Nếu không, cô ấy sẽ trở thành nhược điểm của cậu, kiềm chế mọi hành động của cậu đấy."

"Cậu có gợi ý nào hay không?" Nụ cười của Phó Quân Tiêu dần thu lại, trong chốc lát anh nhướng mày nhìn Nhiên Hoàng Minh.

Nhiên Hoàng Minh thẳng thắn đề nghị: "Khoảng thời gian này vô cùng đặc biệt, không thể công khai hôn sự giữa cậu và cô ấy, thậm chí chuyện đăng ký kết hôn cũng phải gỡ khỏi hệ thống điện tử, Lãnh Huân Sách đang nhìn chằm chằm vào cậu, còn có vị boss lớn phía sau kia. Cho nên, cậu phải giấu Đồng Kỳ Anh thật kỹ, sau đó còn phải tìm một cô gái khác để che mắt. Sự tồn tại của Tô Hoài Lan, ngược lại cũng là một đối tượng không tệ để lợi dụng đâu."

"Loại phụ nữ như Tô Hoài Lan không đáng tin, kết quả không chừng sẽ bán đứng Kỳ Anh." Phó Quân Tiêu suy nghĩ sâu xa nói, anh không thể khiến Kỳ Anh bị liên lụy.

Nhiên Hoàng Minh biết Đồng Kỳ Anh là bảo bối của Phó Quân Tiêu, không thể lợi dụng Tô Hoài Lan, anh ta ngẫm nghĩ một chút, lại có một chủ ý khác: "Không bằng tìm một cô gái nhạy bén lại có thể tự vệ từ trong tổ chức để che dấu sự tồn tại của Đồng Kỳ Anh đi."

"Chuyện này giao cho cậu là được." Phó Quân Tiêu nhàn nhạt nói. Nhiên Hoàng Minh gật đầu một cái.

Mặc dù bây giờ anh ta không quá xem trọng Đồng Kỳ Anh, thế nhưng Phó Quân Tiêu yêu cô như vậy, mà ván đã đóng thuyền, thân là bạn tốt, việc anh ta nên làm không phải là ngăn cản mà là nghĩ biện pháp bảo vệ người phụ nữ của bạn mình.

Sau khi hai người Phó Quân Tiêu và Nhiên Hoàng Minh rời khỏi đây, Đồng Kỳ Anh cũng tắm xong, trên người mặc áo choàng, lúc đi ra cửa phòng tắm thì tưởng tượng Phó Quân Tiêu đang nằm trên giường lớn, đột nhiên đỏ mặt.

Sau khi anh cả trở về, anh sẽ tiếp tục hoàn thành nốt việc còn dang dở trong phòng tắm chứ?

Không được không được!

Không thể dễ dàng giao phó cơ thể của mình cho anh như vậy!

Anh và cô mới lĩnh chứng không bao lâu, đối với anh cô còn chưa hiểu đủ rõ, mà cũng không có…

Đồng Kỳ Anh dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng xóa bỏ suy nghĩ vừa rồi.

Cô trở lại phòng ngủ bên cạnh và khóa trái cửa phòng như thường lệ.

Đợi đến khi Phó Quân Tiêu trở về, phát hiện Đồng Kỳ Anh không ở trong phòng ngủ của mình, anh đến căn phòng bên cạnh cầm lấy tay nắm cửa thì mới ý thức được, mình lại bị Kỳ Anh kháng cự một lần nữa.

Anh trở về hơi muộn, chắc hẳn giờ này Kỳ Anh đã ngủ.

Anh vuốt trán rồi hít một hơi, một mình trở về phòng.

Phó Quân Tiêu tắm nước lạnh cho mình, sau khi lên giường nằm thì trằn trọc khó ngủ, đầu óc chỉ toàn là cảnh hai người cùng nhau tắm sữa hoa hồng.

Lúc đó, rốt cuộc Kỳ Anh có rung động với anh hay không?

Có lẽ có, có lẽ không có.

Bởi vì, cô nói anh là người thân duy nhất có thể ỷ lại trên đời này.

Người thân?

Rất buồn cười, không phải sao?

Cô chỉ coi anh là người thân.

Chẳng lẽ chính vì thế cô mới thật sự coi anh là anh trai ruột, hết lần này đến lần khác viện cớ từ chối làm gì với anh sao?

Một đêm này, anh lại vì chính mình mà mất ngủ.

Hôm sau, sáng sớm.

Buổi sáng, sau khi Phó Quân Tiêu thức dậy, anh trực tiếp đi vào phòng rửa mặt.

Đưa tay đặt ở dưới vòi nước, vòi nước tự động xả nước, anh trực tiếp tạt nó lên mặt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo.

Ngẩng gương mặt ướt sũng nhìn vào trong gương, mắt anh lại có quầng thâm.

Rửa mặt xong, anh cảm thấy đói bụng, thế là trực tiếp đi xuống tầng đi vào phòng ăn.

Trùng hợp lại gặp ngay Đồng Kỳ Anh đang bày bàn ăn, ánh mắt của Phó Quân Tiêu dò xét trên người cô như có như không.

Chỉ thấy cô mặc một chiếc áo phông dài màu trắng rộng rãi, vạt áo dài che đi cặp mông tròn trịa và xinh xắn, đôi chân cân đối trắng nõn lộ ra trong không khí khiến anh không khỏi nghĩ đến đường viền áo đó.

Mày kiếm của Phó Quân Tiêu khẽ nhếch, đi về phía cô, cười nhạt nói: "Bảo bối, chúng ta hãy tiếp tục làm những việc mà chúng ta chưa hoàn thành đêm qua nhé?"

"Hả?" Đồng Kỳ Anh không hiểu, đột nhiên chưa kịp lấy lại tinh thần đã trông thấy Phó Quân Tiêu đang đứng trước mặt mình.

Giờ phút này Phó Quân Tiêu không mặc vest, nhìn không cao quý như trước, thế nhưng khuôn mặt mang theo nụ cười nhạt kia lại khiến cô vô thức cảm thấy khẩn trương, có lẽ bởi vì quan hệ trước mắt của hai người, trong phòng ăn lớn như vậy khiến Đồng Kỳ Anh lập tức đỏ mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.