Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 586: Chương 586: Tô Hoài Lan bị phong sát




Đồng Kỳ Anh lúc này mới nhớ tới chính mình từ nãy giờ chỉ lo ăn, hình như anh chưa động đến một miếng nào.

“Nhưng mà hết mất rồi” Đồng Kỳ Anh liếc nhìn chiếc đĩa trống trơn chỉ còn sót lại ít nước sốt, dừng một chút rồi nói tiếp: “Hay là anh lại làm thêm một phần nữa đi?”

“Em còn muốn ăn nữa à?” Phó Quân Tiêu buồn cười hỏi.

Anh đây có được tính là đang bị chính vợ mình dạy dỗ không?

Từ một người tay nghề nấu ăn vụng về đến một người nấu ăn cao thủ thật ra chỉ cần một chữ “yêu”, mọi chuyện khó khăn dường như đều trở nên thật đơn giản.

Đồng Kỳ Anh trong tay cầm dĩa ăn, chớp mắt nhìn Phó Quân Tiêu còn gật đầu lia lịa.

“Trước khi ngủ ăn no quá không tốt cho sức khỏe” Phó Quân Tiêu từ bệ bếp đứng dậy đi đến trước mặt Đồng Kỳ Anh, hơi cúi người dịu dàng nó.

Anh hé ra khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt làm đồng tử của cô mở to hết cỡ.

Đồng Kỳ Anh giật mình trừng mắt nhìn anh, hoàn toàn không biết tiếp theo ý đồ của anh là gì.

Đúng lúc cô đang ngày người xuất thần, đột nhiên đưa bàn tay to lớn nâng cằm cô lên, hạ xuống một nụ hôn.

“Um..” Cô mới ăn cánh gà xong còn chưa có lau miệng nha.

Nhất định là một miệng đầy dầu mỡ.

Đồng Kỳ Anh định đẩy Phó Quân Tiêu ra, nhưng anh lại nhanh nhẹn vòng tay còn lại tóm được cổ tay cô, gắt gao ôm trong ngực anh làm cô không thể động đậy.

Răng môi hòa vào nhau có thể cảm thấy được hương vị của cánh gà coca, trao đổi cho nhau qua đầu lưỡi.

Mấy ngày này anh và cô ở chung một chỗ vẫn luôn cấm dục.

Có lẽ là thời cơ chưa tới, hoặc là để hai người bồi dưỡng tình cảm trước đã.

Đồng Kỳ Anh không nói được loại tình cảm kì diệu này của hai người đến từ đâu. Chỉ biết là anh rất quan tâm tới cô, khiến cô có cảm giác an toàn.

Môi của cô bị anh hôn đến sưng mọng lên, màu mối liễm diễm đặc biệt mê người.

Đồng Kỳ Anh thở dốc, chỉ cảm thấy thân thể mình bỗng nhiên nhẹ bẫng lơ lửng trên không trung.

Phó Quân Tiêu dễ dàng bế cô từ chỗ ngồi lên, ôm cô nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.

Có điều anh khó có được một lần ngủ chung phòng với cô.

Sau khi hộ chiếu được cấp, Phó Quận Tiêu sẽ không thất hứa, từ Tây Ban Nha đến Hy Lạp chỉ cần là nơi cô muốn đến, anh nhất định sẽ đi cùng cô.

Mấy ngày gần đây ở chung với Phó Quân Tiêu, trong đầu Đồng Kỳ Anh luôn loáng thoáng hiện lên vài hình ảnh của cô và anh.

Mới đầu, cô cảm thấy được những hình ảnh đó là anh cùng một người phụ nữ khác. Lúc sau người phụ nữ kia lại chậm rãi hóa thành chính mình.

Có một số việc cô chưa từng nói chuyện rõ ràng với Phó Quân Tiêu, nhưng sau khi chuyển du lịch này kết thúc, lúc ngồi trong khoang hàng VIP, Đồng Kỳ Anh đang kéo kéo tay Phó Quân Tiêu cười đùa vui vẻ thì một người phụ nữ có vẻ ngoài giống cô y đúc đột nhiên bước đến lên tiếng bắt chuyện cùng hai người.

“Quân Tiêu, đã lâu không gặp” Tô Hoài Lan gỡ kính râm xuống, mỉm cười vẫy vẫy tay với Phó Quận Tiêu.

Đây là khoang hạng nhất, ngoại trừ trợ lý của Tô Hoài Lan ra thì chỉ có Phó Quân Tiêu và Đồng Kỳ Anh.

Khi Đồng Kỳ Anh nhìn người phụ nữ này lập tức hồi tưởng đến chuyện ở buổi đấu giá từ thiện có liên quan đến cô và Phó Quân Bác. Vẻ mặt cô hồ nghi trừng mắt sang phía Phó Quân Tiêu.

Tô Hoài Lan biết chuyện Đồng Kỳ Anh bị mất trí nhớ, cho nên mới nhân cơ hội thêm mắm dặm muối nói: “Quân Tiêu, tốt xấu gì tôi cũng là bạn gái cũ của anh, ngẫu nhiên gặp nhau trên máy bay như thế này, anh không cần phải coi tôi như người lạ chứ?”

Phó Quân Tiêu vẫn không thèm để ý đến Tô Hoài Lan, anh đưa tay vòng qua ôm lấy vai Đồng Kỳ Anh, bày tỏ ham muốn rất mãnh liệt nói: “Em có phải cảm thấy cô ta rất chướng mắt đúng không?”

Đồng Kỳ Anh lúng ta lúng túng gật đầu.

Phó Quân Tiêu hiểu ý cười nhẹ, liếc mắt nhìn Tô Hoài Lan lạnh lùng nói tiếp: “Nếu như cô không muốn sau khi về nước bị phong sát thì tốt hơn hết bây giờ cô nên biến ngay khỏi tầm mắt của tôi và Kỳ Anh”

Một câu này của anh suýt chút nữa làm Tô Hoài Lan uất nghẹn.

Sau khi Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Tô Hoài Lan tức giận vung tay trở về chỗ ngồi của mình thì lập tức giận dỗi gỡ đôi tay đang khoác trên vai mình của Phó Quân Tiêu ra.

Mãi cho đến khi máy bay hạ cánh, rời khỏi sân bay, xe riêng của Phó Quận Tiêu đến đón thì Đồng Kỳ Anh cũng vẫn không thèm nói chuyện với Phó Quân Tiêu.

“Vẫn còn giận à?” Phó Quân Tiêu bất đắc dĩ hỏi.

Đồng Kỳ Anh hùng hồn trả lời đầy lí lẽ: “Em còn nghĩ rốt cuộc anh yêu em bao nhiêu, suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra là vì em có vẻ ngoài giống bạn gái cũ của anh như đúc nên anh mới yêu em.”

“Cô ta là chỉnh sửa theo dáng vẻ của em” Phó Quân Tiêu dở khóc dở cười giải thích.

“Vậy anh thừa nhận cô ta chính là bạn gái cũ rồi chứ gì?” Đồng Kỳ Anh bất mãn lên án.

Phó Quân Tiêu không thể nhẫn nhịn được nữa, nói: “Bạn gái cũ của anh là em, bởi vì em đã quên hết chuyện quá khứ, em và cô ta đã từng gặp qua, hôm nay cô ta nói vậy là muốn chọc tức em.”

“Nếu như em thật sự bị cô ta chọc cho tức giận há chẳng phải cô ta đã đạt được mục đích sao?” Phó Quân Tiêu kéo thân thể Đồng Kỳ Anh lại, vẻ mặt cưng chiều cô.

Ngày thường ông chủ lãnh khốc vô tình, hiếm khi thấy có bộ mặt dịu dàng như vậy, người lái xe ngồi phía trước không nhịn được mà len lén nhìn vào kính chiếu hậu vài lần.

“Cô ta là ngôi sao nữ đúng không?” Đồng Kỳ Anh hỏi lại.

Phó Quân Tiêu nhẹ gật đầu.

Đồng Kỳ Anh cong cong khóe miệng, vẫn còn có chút giận dỗi nói tiếp: “Vậy anh nghĩ cách phong sát cô ta đi, em không muốn khuôn mặt này của em xuất hiện trước mặt công chúng đâu.”

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.