“Đừng đùa, làm sao có thể!” Đồng Kỳ Anh xua tay phản bác.
Hạ Tỉnh Lung lập tức giựt một sợi tóc trên đầu Đồng Kỳ Anh, đau đến mức Đồng Kỳ Anh phải vào vai Hạ Tỉnh Lung.
“Tôi sẽ đưa tóc của cô cho cái tên Hạ Khiếu Bình đó, để cậu ta mang về làm xét nghiệm quan hệ ruột thịt với chú Cửu.” Hạ Tỉnh Lung cười đắc thắng nói.
Đồng Kỳ Anh nhanh chóng đoạt lại tóc trên tay anh ta.
“Ế? Cô làm gì vậy!” Hạ Tỉnh Lung không khỏi oán trách.
Đồng Kỳ Anh cau mày nói: “Anh không cần phải vẽ thêm chuyện ra đâu!”
“Được thôi!” Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Đồng Kỳ Anh, Hạ Tỉnh Lung bèn không giằng co với cô nữa: “Tôi đi trước, cô cứ yên tâm sống ở đây! Nếu có dự án phải thực hiện, tôi sẽ thông báo qua email cho cô.”
“Được!”
“Đây là tiền lương trả trước cho cô, đi mua một cái máy tính xách tay có cấu hình cao về để vẽ bản thiết kế.” Hạ Tỉnh Lung nói đâu ra đấy.
Đồng Kỳ Anh gật đầu như gà mổ thóc.
Những ngày sau đó, Đồng Kỳ Anh sống như một trạch nữ.
Mỗi ngày, ngoại trừ việc đi mua thức ăn ở siêu thị ở tầng dưới, cô hầu như không bước ra khỏi bán kính năm dặm quanh đây.Mặc dù lúc rảnh rỗi, cô rất nhớ anh cả...
Nhưng…
Sau khi xong việc, Đồng Kỳ Anh tắt laptop, đứng dậy đi ra phòng khách, cầm điều khiển trên bàn trà lên, ngồi xuống ghế sô pha, định xem TV một lát.
Cô nhấp vào tất cả kênh một lượt, có nhiều đài đều đang phát sóng lại buổi liên hoan phim quốc tế ngày hôm qua.
Lúc Đồng Kỳ Anh xem được, vừa hay là lúc khai mạc thảm đỏ.
Rất nhiều phóng viên mang theo “súng dài, đại bác” chiếm giữ khu vực ngoại vi thảm đỏ, chụp hình các ngôi sao lớn đến dự liên hoan phim.
Đáng tiếc là Đồng Kỳ Anh không hâm mộ thần tượng, cũng không hứng thú lắm với các ngôi sao trên TV, khi cô định tắt TV, trên màn hình hiện lên phụ đề của nhà tài trợ.
Ba từ Phó Quân Tiêu ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô.
Khung hình tiếp theo, Tô Hoài Lan khoác tay Phó Quân Tiêu cùng xuất hiện ở lối vào thảm đỏ, ống kính máy quay cũng đưa theo.
Trên màn hình, chỉ thấy Phó Quân Tiêu trong bộ đồ tây màu trắng được thiết kế riêng và may thủ công, đôi chân thon dài, mỗi bước đi tựa như gió. Khuôn mặt tuấn tú ấy hiện lên nét cười như có như không, một đôi mắt đen như đá obsidian tỏa ra ánh sáng hút lấy lòng người, đủ để khiến cho các sao nam đến trước và sau thấy tự thẹn không bằng.
Anh không phải là ngôi sao, nhưng bắt mắt hơn cả những ngôi sao.
Còn Tô Hoài Lan đang khoác tay Phó Quân Tiêu, mặc một chiếc váy đuôi cá dài đính kim sa màu bạc, tóc búi lên gắn phụ kiện hình mây vừa thanh lịch lại vừa lộng lẫy, cùng lối trang điểm tinh tế khiến cô ta trông càng thêm quyến rũ động lòng người.
Khi Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Tô Hoài Lan cô như nhìn thấy chính mình.
Bởi vì Tô Hoài Lan đi giày cao gót mười phân nên Phó Quân Tiêu cố ý giảm tốc độ bước chân.
Xem đến đây, Đồng Kỳ Anh đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình giống như một trò đùa.
Rõ ràng Tô Hoài Lan có khuôn mặt giống hệt cô, nhưng Tô Hoài Lan không bao giờ để bất kì người đàn ông nào vào mắt mình, cũng không bao giờ trao trái tim cho bất kì người đàn ông nào. Cô ta giỏi lợi dụng những nhược điểm của người khác để theo đuổi cuộc sống vật chất mà cô ta muốn, cho nên cô ta bây giờ là một siêu sao xinh đẹp, lộng lẫy.
Còn Đồng Kỳ Anh cô thì sao?
Bị tình yêu làm tổn thương, hơn nữa còn bị hết lần này đến lần khác.
Bỗng nhiên, Đồng Kỳ Anh không khỏi hoài nghi, thứ mà anh cả yêu thích chẳng qua cũng chỉ là khuôn mặt này của cô, còn việc nó ở trên người ai cũng không thành vấn đề!
Tắt TV, Đồng Kỳ Anh nằm xuống sô pha, đau lòng không thôi, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Đời này cô không hối hận khi gặp Hà Tuân Định hay Phó Quân Bác, nhưng cô lại hối hận khi gặp lại Phó Quân Tiêu.
Anh và cô thực sự là người của hai thế giới khác nhau.
Cô không hiểu anh, còn anh cũng không hiểu cô.
Không có cô bên cạnh, với những điều kiện vượt trội của mình, anh cũng có thể có được những người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp khác, tiếp tục làm một chủ tịch cao cao tại thượng.
Còn cô, không có anh bên cạnh, cô thực sự chỉ còn lại sự cô đơn.
Ban đầu, tại sao anh lại tới khiêu khích cô!
Khiêu khích cô rồi lại không tin tưởng cô nữa còn bỏ rơi cô...
Đúng lúc Đồng Kỳ Anh đang chìm trong nỗi ưu sầu về chuyện tình cảm, chuông cửa bất ngờ vang lên, kéo cô ra khỏi đau thương.
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước ra cửa và nhìn qua mắt mèo xem vị khách ngoài cửa là ai.
Nhìn thấy bên kia là một người đàn ông lạ mặt, đeo kính, nét mặt thanh tú, mặc áo sơ mi trắng, không giống người xấu nên mới mở cửa ra.
“Xin chào, tôi là Hạ Khiếu Bình, em họ của Hạ Tỉnh Lung, sống đối diện nhà cô, anh ấy nói muốn tôi quan tâm cô nhiều hơn. Tôi nghe nói rằng cô đã ly hôn, nhưng cô đã sống ở đây một thời gian, tôi chưa từng thấy cô ra ngoài, tôi còn tưởng rằng cô đã... vì vậy nên là...” Hạ Khiếu Bình ngượng ngùng lại có phần ẩn ý nói.
Anh ta cho rằng cô sẽ nghĩ quẩn, tự sát ở nhà sao?
Sau khi Đồng Kỳ Anh hiểu được mục đích anh ta đến đây, cô mỉm cười cảm ơn: “Tôi không sao.”
“Cô tên là Đồng Kỳ Anh nhỉ! Hay là cùng nhau đi bữa cơm đi. Bây giờ cũng đã đến giờ ăn tối rồi. Coi như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ, kết bạn với nhau.” Hạ Khiếu Bình hào phóng mời.
Đồng Kỳ Anh mím môi, mỉm cười gật đầu.