“Vậy ngủ cùng nhau cũng được.” Phó Quân Bác nhìn dáng vẻ thẹn dùng của Đồng Kỳ Anh, cười đầy dịu dàng. Bỗng dưng khi Đồng Kỳ Anh ngẩng đầu nhìn đôi mắt Phó Quân Bác, cô nhịn không được mà kinh ngạc đến mức tim đập thình thịch.
Từ lúc nhận giấy chứng nhận kết hôn đến nay, hai người bọn họ vân chia phòng ngủ. Cô mong chờ được rúc trong lòng ngực ấm áp của anh ta, ôm chặt anh ta an lòng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi dọn nhà xong, Phó Quân Bác quét dọn nhanh chóng rồi nhìn thoáng qua đồng hồ trên cố tay, anh ta giao việc quét dọn cho Đồng Kỳ Anh làm, còn mình không thể không đến công ty làm việc.
Không màng đến việc chỉ đi vào bước là ra đến cửa, Đồng Kỳ Anh vẫn giống như lúc trước, mỉm cười tiên Phó Quân Bác đi làm. Trên đường đến công ty có một tiệm cầm đồ nổi tiếng đã mở được hơn mười năm.
Phó Quân Bác đứng trước cửa hiệu cầm đồ, có hơi bồi hồi, cuối cùng vẫn một mình đi vào. Anh ta tháo đồng hồ trên cổ tay của mình xuống, rồi lấy một hộp quà hình chữ nhật để trong cặp công văn ra đặt trên quầy. Ông chủ ngồi trước cửa cầm lấy hai món đồ mà anh ta đưa qua, sau khi tỉ mỉ kiểm tra thì nói: “Đồng hồ một trăm tám mươi triệu, bút máy bốn mươi lăm triệu.”
“Chỉ có thể cầm được chút tiền đó thôi sao?” Phó Quân Bác nhíu mày không vui.
“Đồng hồ và bút máy của cậu đúng là nhãn hiệu cao cấp, nhưng mà tôi cho cậu ba mươi phần trăm cũng coi như đã là giá rất cao trong giới cầm đồ rồi. Nếu mà đổi sang một cửa hàng khác thì không được hai mươi phần trăm, chỉ cho cậu mười phần trăm thôi!”
Vẻ mặt ông chủ viết rõ “Cậu có muốn cầm hay không thì tùy”. Phó Quân Bác nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát. Kể từ tháng sau đã bắt đầu phải trả nợ.
Nếu tiền lương mỗi tháng của anh ta đều dùng hết để trả nợ thì còn thiếu một chút, dù sao anh ta và Kỳ Anh cũng cần phải có chút tiền để trang trải cuộc sống.
Vì Kỳ Anh, cuối cùng Phó Quân Bác vẫn quyết định cầm bút máy và đồng hồ. Đồng hồ là món quà mà người bạn bỏ trốn kia tặng cho anh ta sau khi kiếm được món lời đầu tiên, còn cây bút máy chính là món quà mà Lý Tư San tặng cho anh ta nhân dịp sinh nhật khi còn yêu đương vào sáu năm trước. Lý Tư San là cô chủ nhà giàu, năm đó cô ta nói với anh ta, tiền mà cô ta mua món quà này cho anh ta chính là tiền mừng tuổi còn thừa lại được cô ta tích cóp từ nhỏ đến lớn. Cô ta cảm thấy tiêu tiền lên người anh ta rất đáng, vì cô ta yêu anh ta.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, Phó Quân Bác cảm thấy mình rất bất lực, thậm chí còn chật vật đến mức phải dựa vào món quà sinh nhật của mối tình đầu để duy trì tiên sinh hoạt. Anh ta vừa ra khỏi hiệu cầm đồ thì Lý Tư San đã đi ra từ một lối rẽ cách đó không xa, cô ta chăm chú nhìn bóng dáng rời đi của anh ta giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Quân Bác đến hiệu cầm đồ để làm gì? Lý Tư San nhìn thấy Phó Quân Bác đã đi xa, lập tức xoay người đi vào cửa hiệu cầm đồ kia vì muốn dò hỏi chuyện của Phó Quân Bác.
Lúc đầu ông chủ còn che giấu, không chịu hé răng một câu về chuyện của Phó Quân Bác, đến tận khi Lý Tư San lấy thẻ ngân hàng ra nói muốn mua lại món đồ mà Phó Quân Bác vừa câm, lúc này ông chủ mới cười không ngậm được miệng ra vẻ ân cần với Lý Tư San. “Tôi thấy dáng vẻ của người đàn ông kia có vẻ rất thiếu tiền!” Ông chủ vừa giúp Lý Tư San cà thẻ vừa nói mãi không thôi. Lý Tư San câm đồng hồ và bút máy, vẻ mặt buôn bã cúi đầu.
Cái đồng hồ này có lai lịch thế nào thì cô ta không quan tâm, nhưng cô ta lại để ý cây bút máy này.
Quân Bác tùy tiện câm cố món quà sinh nhật mà cô ta tặng, điều này chứng tỏ cô ta đã không còn chỗ đứng trong lòng Quân Bác nữa sao? Không! Sẽ không! Nhất định Quân Bác còn yêu cô ta, nhất định là vì anh đang gặp khó gặp gì đó nên mới không còn cách nào khác phải cầm cố món quà sinh nhật của cô ta tặng.
Sau khi ông chủ quét thẻ xong thì câm hàng và hóa đơn đưa cho Lý Tư San rồi khách sáo nói một câu: “Hoan nghênh lần sau lại ghé!” Sau khi Lý Tư San cất thẻ ngân hàng vào thì gọi ngay cho anh trai mình là Lý Dạ Lạc.
Điện thoại vừa mới kết nối, Lý Tư San đã nóng lòng không nhịn được nói với anh trai Lý Dạ Lạc: “Anh tra giúp em xem có phải gân đây Quân Bác đã gặp phải chuyện gì liên quan tới tiên bạc đúng không?” “Em gái của anh ơi! Sao đến giờ mà em còn quan tâm đến Phó Quân Bác vậy? Bây giờ em phải đặt hết tâm trí lên anh trai của anh ta là Phó Quân Tiêu mới đúng! Phó Quân Bác thì đáng là gì chứ? Chỉ là con ngoài giá thú mà thôi, hơn nữa đến một cắc tiên của Tập đoàn Phó thị mà anh ta còn không có quyên thừa kế!” Lý Dạ Lạc lải nhải nhắc lại chuyện của Phó Quân Bác.
Thật ra quan trọng là anh ta không coi trọng Phó Quân Bác, không muốn em gái lãng phí tuổi xuân trên một tên đàn ông vô dụng. Đương nhiên là Lý Tư San hiểu suy nghĩ của Lý Dạ Lạc, sau khi tin tức Phó Quân Tiêu xuất ngũ và bắt đầu gia nhập giới kinh doanh nhanh chóng lan tràn thì các quý cô trong giới quyền quý và giàu sang đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch với Phó Quân Tiêu.
Ai mà không muốn trở thành mợ hai của nhà họ Phó, tương lai có thể chia đêu tập đoàn nhà họ Phó với Phó Quân Tiêu chứ? Trước hết không nói đến năng lực và bối cảnh của Phó Quân Tiêu, chỉ nói đến vẻ ngoài đẹp trai hơn người, tư thế oai hùng hiên ngang, đẹp đến mức khiến các cô gái không nhịn mà “rụng trứng” ra thì Phó Quân Bác đã không sánh được với anh rồi. Nhưng mà dù vậy thì lòng Lý Tư San vẫn không thể buông bỏ được Phó Quân Bác.
Vì sao lại như vậy? Rõ ràng cô ta đã không còn là cô gái ngây thơ trong sáng năm nào. Rõ ràng cô ta cũng chỉ muốn chinh phục Phó Quân Tiêu, trở thành mợ hai nhà họ Phó... Nhưng mà vì sao cô ta lại không thấy cam lòng với Phó Quân Bác chứ? Không cam lòng anh ta đã quên mình... Không cam lòng anh ta đã không còn quan tâm đến mình...
Lý Tư San hít sâu một hơn, tức giận hét lên với Lý Dạ Lạc: “Anh! Nếu anh còn hy vọng em hấp dẫn sự chú ý của Phó Quân Tiêu, có thể làm hai nhà liên hôn thì tốt nhất anh nên giúp em điều tra chuyện của Quân Bác” “Được rồi được rồi, anh giúp em điều tra! À, đúng rồi. Có phải gân đây Lý Nhã Uyên bị ai đó bao nuôi không? Một người bạn của anh có nói từng thấy nó bước lên một chiếc siêu xe nghìn tỷ, nhưng mà chiếc siêu xe đó có biến số từ nơi khác, anh không tra được tin tức thật của chủ xe.” Lý Dạ Lạc nhịn không được mà trò chuyện với Lý Tư San về người em gái cùng cha khác mẹ là Lý Nhã Uyên.
Từ lân trở về sau khi bị bắt cóc và thoát chết trong gang tất, quan hệ giữa cả nhà bọn họ và cô ấy càng trở nên căng thẳng hơn.
Lần đó đúng là bố không lấy tiền ra chuộc mạng cô ấy về, là do mẹ anh ta không cho, cho nên nhất định Lý Nhã Uyên đã hận mẹ anh ta muốn chết. “Em cũng không rõ lắm, sau khi trở về thì em chỉ gặp nó một lần, tính tình nó vẫn xấu như vậy. Nói tóm lại, chúng ta không cần lo chuyện của nó. Dù sao thì nó cũng không nhớ đến hai anh chị này.”
Lý Tư San không mặn không nhạt nói. Anh trai của cô ta cũng thật là, không hiếu sao lại nhọc lòng quan tâm đến đứa con gái của một kẻ thứ ba làm gì? “Vậy được rôi! Anh cúp máy đây, đợi lát nữa tra được tư liệu của Phó Quân Bác thì sẽ gửi cho em liên.”
Lý Dạ Lạc vừa nói xong thì ngắt máy. Lý Tư San vừa đến công ty, Phó Quân Bác đã câm một chồng tư liệu đến bảo cô ta giao đến trụ sở chinh của Tập đoàn Phó thị để anh hai Phó Quân Tiêu xem qua rồi ký tên, sau đó lại mang về. Vừa hay anh ta cho cô ta cơ hội tiếp cận với Phó Quân Tiêu.