Mặc dù vụ việc lùm xùm này thật sự rất lớn nhưng thông tin về những sinh viên phạm tội đó vẫn được bảo vệ và không công bố ra ngoài.
Nhiên Mộc Miên cầm đũa lên, gắp một miếng sashimi quệt vào nước tương mù tạt, trả lời: "Ở trường, cô ta là người duy nhất thích giày vò tôi như thế"
"Vậy sao cô lại bình tĩnh như vậy? Để cô ta tự ý bắt nạt mình?” Minh Tư Thành nhíu chặt lông mày nói.
Nhiên Mộc Miên đưa miếng sashimi nhúng mù tạt vào miệng cắn một cái, vị cay xộc thẳng lên mũi, vội vàng bịt kín miệng lại.
Đợi đến cô nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống bụng mới mở miệng trả lời: "Không phải tôi nuông chiều cô ta, cũng không phải tôi để cô ta bắt nạt. Mà là tôi không quan tâm gì cả. Hơn nữa, nếu cô ta làm chuyện gì quá đáng. Bố tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta”.
“Thảo nào bố cô muốn tôi ở rể” Minh Tư Thành nghe Nhiên Mộc Miên nói xong lời này, trong miệng lẩm bẩm tự nói một câu.
Giọng Minh Tư Thành rất nhỏ, tốc độ lại nhanh, nên Nhiên Mộc Miên không nghe rõ anh nói gì, vì thế hỏi lại một câu: “Anh đang nói cái gì vậy?”
“Không có gì” Minh Tư Thành hiểu ý cười, cũng cầm lấy chiếc đũa ăn lên.
Dù sao trong chuyện này, người cầm đầu việc này, Chu Bích Cầm đã bị kết án tù ba tháng, và những người khác liên quan cũng bị phạt tiền và giáo dục.
Tuy rằng vụ việc thật sự rất ồn ào, nhưng ít nhất nó đã bịt miệng rất nhiều người.
“Này” Nhiên Mộc Miên bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nhìn chằm chằm Minh Tư Thành, nghiêm túc hỏi: “Anh cũng xem những bức ảnh đó sao?”
“Tất nhiên” Minh Tư Thành thẳng thắn thừa nhận mà không có chút ngại ngùng nào.
Nhiên Mộc Miên cười nhẹ: “Cái đó nhìn đẹp không?”
Lời nói của cô vừa dứt.
"Khụ khụ khụ" Anh đã che miệng ho khan, thật sự bị câu nói đột ngột của cô làm cho nghẹn lại.
“Anh không sao chứ?” Nhiên Mộc Miên thật lòng quan tâm hỏi thăm.
Sắc mặt Minh Tư Thành trở nên u ám: “Cô là con gái nhà lành, có thể dè dặt một chút được không?”
“Chắc chắn có nhiều người đàn ông đã lưu lại những bức ảnh đó” Nhiên Mộc Miên tỏ vẻ không sao cả mà nói.
Minh Tư Thành hiểu ý cười: "Đừng lo lắng, hoàn toàn không có bản sao thứ hai của những bức ảnh đó ngoại trừ tập giấy trong hồ sơ vụ án của tòa"
Nghe thấy vậy, Nhiên Mộc Miên nhìn nụ cười trên mặt Minh Tư Thành, trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Thế nào, lời nói của tôi có tính không?” Minh Tư Thành bất ngờ nhướng mày nói thêm: “Tôi đã nói trong ngôi trường này, từ nay về sau sẽ không có ai dám bắt nạt cô nữa.”
“Ừ ừ, tất nhiên là tính” Nhiên Mộc Miên gật đầu liên tục như gà con mổ thóc: “Cho nên, việc hủy bỏ hôn ước này giao cho anh xử lý, tôi thực sự vô cùng yên tâm”
Mỗi lần hai người ở bên nhau, cô luôn nhắc đến hai chữ “hủy hôn” này.
Mới đầu, Minh Tư Thành nghe còn cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ, anh có vẻ đã miễn dịch với những câu nói đó của cô.
Nhu mọi người đều biết, anh chưa bao giờ nghiêm túc xem xét việc hủy bỏ đám cưới với cô.
Sau khi cùng Nhiên Mộc Miên ăn cơm xong, Minh Tư Thành đưa cô về ký túc xá, khi quay người lại thì nhận được cuộc gọi từ ông nội Minh Phúc Đạt.
“Tư Thành, cháu thành thật nói với ông xem, có phải Phó Quân Tiêu ép buộc cháu theo ý nó, rể nhà họ Phó phải không?” Minh Phúc Đạt thở phì phì nói.
Minh Tư Thành lạnh nhạt trả lời: “Không có ạ, là cháu tự nguyện”
“Cái gì?” Minh Phúc Đạt nổi giận sôi máu: “Cháu là muốn ông tức chết đúng không? Cháu là cháu nội đích tôn của ông nội. Làm sao có thể ở rể nhà họ Phó? Nhà họ Phó cũng xứng sao?”
“Ông nội, bố của Nhiên Mộc Miên chỉ có một mình đứa con gái là cô ấy, mà bố mẹ con lại có ba người con trai, ông lại còn có mười đứa cháu. Cháu ở rể, cũng không có gì thiệt thòi” Minh Tư Thành không đồng ý giải thích.
“Cháu ở rể chính là làm cho nhà họ Minh mất mặt” Minh Phúc Đạt không kiềm chế được nổi trận lôi đình lên.
Minh Tư Thành vội vàng an ủi nói: “Ông à, ông nghĩ lại một chút đi. Ông lấy chuyện liên hôn để áp chế nhà họ Phó rồi, tất nhiên nhà họ Phó sẽ làm ra vài chuyện xấu để ảnh hưởng đến tinh thần của ông nội, có phải không? Ông càng tức giận, chú Lãnh càng hài lòng, vui vẻ. Nếu như ông không đồng ý yêu cầu của chú Lãnh, đám cưới này gần như không thực hiện được.”
Minh Tư Thành sửng sốt, lập tức thề thốt phủ nhận: “Sao có thể. Với cô ấy, cháu không thích cũng không ghét. Dù sao cũng là thông gia mà, tương lai còn có thể qua lại. Ông nội, không phải ông nội với bà nội cũng như vậy sao?”
“Ông nội khuyên cháu không nên dành hết tâm trí cho tình cảm, ân oán giữa hai nhà họ Phó và nhà họ Minh, thật sự không thể xóa bỏ bằng cuộc hôn nhân giữa cháy và Mộc Miên” Minh Phúc Đạt nghiêm túc nói.
Nụ cười trên gương mặt Minh Tư Thành dần dần biến mất, lơ đễnh đáp lại: "Vâng, cháu biết rồi.”
- -------------------