Minh Tư Thành nghe thấy giọng nói mang theo công năng õng ẹo này của cô thì cả người nhũn ra đến nỗi hơi run lên một chút.
“Sao anh không nói lời nào vậy?” Nhiên Mộc Miên ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn sườn mặt của Minh Tư Thành.
Sau khi Minh Tư Thành định thần lại, khẽ liếc mắt nhìn Nhiên Mộc Miên, trong lòng lại đang nghĩ câu hỏi của cô quả thực chính là “câu hỏi đòi mạng” của anh.
Lỡ như trả lời không tốt, khiến cô gái nhỏ này không hài lòng thì sao?
Minh Tư Thành suy nghĩ một lúc, trả lời với một khát vọng sống sót mãnh liệt: “Anh thích tất cả mọi thứ ở em”
Nhiên Mộc Miên lại giả vờ ấm ức: “Nhưng mà… có người nói em là kẻ mưu mô, là kẻ thủ đoạn, còn “cưỡng gian”, ép buộc anh thích em nữa, em phải làm sao đây?”
Minh Tư Thành cười khúc khích, đưa tay lên xoa xoa đầu Nhiên Mộc Miên, rồi đè đầu cô gái này vào giữa hõm vai mình: “Em mưu mộ, thủ đoạn hay “cưỡng gian” anh bao giờ chứ?”
Ngập ngừng một chút, Minh Tư Thành đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hơi nghiêng đầu, nâng cằm Nhiên Mộc Miên lên, đưa mắt nhìn cô, giọng nói của anh đột nhiên trở nên mờ ám: “Tuy nhiên, em định cưỡng gian anh khi nào? Anh lại thực sự rất mong chờ đó.”
Chợt, khuôn mặt của Nhiên Mộc Miên nóng bừng, một cảm giác tê dại như điện giật lan ra từ trong lòng.
Giờ khắc này, sắc mặt của ba cô gái hàng ghế sau nửa tím nửa đỏ, vô cùng khó coi.
Mà đám người Trương Hùng Cường đang ngồi ở phía bên kia của Minh Tư Thành, nhìn cặp đôi nhỏ bị rơi vào lọ mật ong này thì nổi da gà khắp nơi.
Khóe miệng Minh Tư Thành hơi nhếch lên, cẩn thận nhìn sắc hồng hào trên má Nhiên Mộc Miên, nhìn nó lan đến dái tai trắng như ngọc cho đến khi nó chiếm trọn đôi tai nhỏ thanh tú của cô.
Cô gái này lúc này đáng yêu đến nỗi khiến anh có ý muốn phạm tội…
Haiz…
Tại sao anh không nhận ra rằng cô gái này đã sớm có ý đối với anh chứ?
Nếu sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Minh Tư Thành đột ngột đứng dậy, nhân tiện kéo cả Nhiên Mộc Miên khỏi ghế.
Một phút nữa lớp học sẽ bắt đầu, nhưng anh đã trực tiếp.
dẫn cô đi, rời khỏi lớp học trước mắt bao người.
“Anh đưa em đi đâu vậy?” Nhiên Mộc Miên ngơ ngơ ngác ngác đi theo Minh Tư Thành.
Bàn tay to lớn của anh đang nắm lấy cô cũng nóng bỏng như má cô.
Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, tất cả học sinh đều trở về phòng học của mình.
Minh Tư Thành dẫn Nhiên Mộc Miên đến khu rừng đa bên cạnh tòa nhà dạy học.
Cho đến khi anh đột ngột dừng lại, cô vẫn tiếp tục đi về phía trước như một kẻ sững sờ.
Minh Tư Thành mỉm cười đầy ẩn ý, trực tiếp kéo Nhiên Mộc Miên lại, giây tiếp theo anh ôm cô vào lòng, nghiêng người hôn xuống.
Đôi mắt của Nhiên Mộc Miên đột ngột mở to, khuôn mặt điển trai của Minh Tư Thành in bóng trong đôi con ngươi của cô.
Anh nhắm mắt lại, lông mi dài và cong, toàn bộ khuôn mặt đẹp trai đến kinh ngạc.
Đang lúc cô hơi hé môi vì kinh ngạc, một thứ gì đó mềm mại nhân cơ hội tiến vào.
Nụ hôn đến quá đột ngột khiến cô thậm chí không kịp ngăn cản.
Không biết đã qua bao lâu…
Anh khẽ chạm môi vào vành tai cô, nhẹ giọng nỉ non: “Mộc Miên, dọn ra khỏi ký túc xá và sống với anh, được không?”
Trước khi quay lại lớp học, Nhiên Mộc Miên vén phần tóc dài sau tai để che tai và cổ.
Để không thu hút sự chú ý của mọi người, hai người họ.
bước qua cửa sau và ngồi ở hàng ghế cuối cùng của giảng đường.
Về chuyện sống chung này, Nhiên Mộc Miên không trả lời ngay cho Minh Tư Thành.
Sau khi tan lớp và trở về ký túc xá, Nhiên Mộc Miên nói với ba người bạn cùng phòng về vấn đề này, ba người họ đều có ý kiến riêng của mình.
Lộ Minh Ái là người đầu tiên đồng ý: “Sao lại không sống chung chứ? Cậu đã thu phục được nam thần cao cấp nhất của trường chúng ta, trở thành kẻ thù công khai của tất cả các nữ sinh trong trường. Mộc Miên, cậu phải rèn sắt khi còn nóng, giữ chặt Minh Tư Thành.”
“Hai người định thuê nhà ngoài trường à?” Triệu Thanh Tâm hỏi.
Nhiên Mộc Miên khẽ lắc đầu: “Anh ấy có căn hộ riêng ở thành phố Cung Huy, không cần thuê nhà khác”
Cố Thiên Ngân không nhịn được mà xen mồm nói vào: “Tuy là vậy, nhưng tớ luôn cảm thấy nếu một chàng trai đưa ra yêu cầu muốn sống chung với cậu thì tám mươi đến chín mươi phần trăm là “đói khát” cơ thể của cậu..”
“Nếu hai người đã có hôn ước, sau này nhất định sẽ tiến vào cung điện kết hôn, hiện tại bắt đâu sống chung, không phải đã mất đi vẻ đẹp của khoảng cách sao?” Triệu Thanh Tâm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Cố Thiên Ngân đột nhiên sửng sốt hiểu ra: “Chẳng lẽ là Minh Tư Thành muốn thử yêu trước hôn nhân với cậu?”
“Yêu thử trước hôn nhân là cái gì?” Nhiên Mộc Miên càng thêm bối rối.
Cố Thiên Ngân nghiêm mặt trả lời: “Đó là sống thử với cậu trước khi kết hôn, nếu thấy hai người không thích hợp thì sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước”
- -------------------