Chu Lệ Băng ngồi xổm xuống, bụm miệng lại ngăn tiếng khóc đang trào dâng. Diệp Bảo tuy không phải là người mà cô yêu nhưng anh là người mà cô đặt tất cả niềm hy vọng vào. Với lại, hai người quen biết nhau đã mấy tháng trời, kể cả quan hệ hôn nhân của cả hai, thêm những gì anh đã làm cho cô, cô quả thật cũng có tình cảm với anh. Không dám nhìn đến hai người đứng đàng kia đang làm những chuyện gì nữa, bởi vì cô thấy trái tim mình đang đau điếng. Cô cũng không hiểu là đau do điều gì, là do Diệp Bảo hay do Diệp Hạo, cô không biết nữa
Nhưng ....
Chu Lệ Băng quệt nước mắt, cắn môi cố gắng nhìn ra phía sau lần nữa, cô cố nhìn kĩ khuôn mặt cô gái, nhưng nơi này hơi tối và cô đứng quá xa nên không thể nhìn được, dù vậy vẫn thấy rõ một thân váy đỏ của cô gái đó, cô ta là người đi theo Từ Gia Huy. Hai người này có quen biết trước ? Hay là đêm nay mới làm ra những chuyện này ? Cô cố gắng suy nghĩ kĩ càng lần nữa, không thể, không thể đánh mất hy vọng như thế này được, Diệp Bảo là người như thế nào, sống với anh không nhiều nên cô không hiểu hết, nhưng những câu chuyện về anh cô nghe rất nhiều, tài giỏi, lịch thiệp, là mơ ước của bao nhiêu cô gái và bên cạnh cũng có ...rất nhiều cô gái. Anh từng có rất nhiều tình nhân, cô chưa từng thấy một ai, nhưng cô không đảm bảo bên anh bây giờ không có người nào. Có khi nào cô gái kia là tình nhân của anh, nếu vậy ... nếu vậy ... cô phải đấu tranh cho vị trí Diệp thiếu phu nhân của mình, không phải sao ???
Nhưng bây giờ cô không dám ra mặt, anh quá đáng sợ, cô và anh chưa chính thức kết hôn, cô không có quyền gì can thiệp vào.
Chu Lệ Băng nắm chặt tay, nghiến răng thật chặt, nhắm mắt lại. Một lúc sau, cô cũng bình tĩnh thở hắt ra một hơi, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào hai người đàng xa, kết hôn, cô phải kết hôn .
...........................
" Cha , cha có thể nói chuyện với nó rồi ... vâng ... không sao ... tên Diệp Bảo kia đã làm nó tổn thương nghiêm trọng, tuy hơi khác với kế hoạch ban đầu nhưng như thế càng tốt ... vâng , con biết rồi " Chu Thiên Thiên đứng ở một góc khuất tắt điện thoại, đôi mắt lại hướng về bóng lưng cô quạnh của Chu Lệ Băng, môi nở một nụ cười khinh miệt.
--------------------------------------------------------------------------
Diệp Hạo không cho Diệp lão biết chuyện nhưng quả thật chỉ là vô dụng, Diệp lão vẫn biết được, ngay lập tức Diệp lão điện thoại cho anh mắng hơn 10 phút, còn bảo anh đưa điện thoại cho Nhạc Ân nói chuyện với ông. Thế là một ông nội thiên vị nào đó không hề biết cô cháu dâu mình nói dối phạm lỗi, chỉ chăm chăm đổ tội cho cháu ruột, lại hết lời an ủi cháu dâu đáng thương này nọ ...
" Tiểu Ân, đừng sợ, có ông ở đây, không ai ức hiếp được cháu hết, có chuyện gì phải báo cho ông biết , nghe chưa ?" Diệp lão hùng hồn, tiếng nói qua loa ngoài điện thoại vẫn giữ được uy quyền như khi nói trực tiếp, làm cho Diệp Hạo đang nằm bên cạnh nhìn Nhạc Ân cũng phải bật cười khẽ một tiếng.
" Ân biết a, nhưng báo thế nào ?" Nhạc Ân chu môi nhìn cái điện thoại trước mắt, không thấy người sao báo được, cái này Nhạc Ân biết a, ai cũng có hết, Tiểu Hoa cũng có, nhưng hồi đó thấy nó không thú vị, bây giờ lại thấy rất hay a.
" Cháu điện thoại cho ta, cháu đã có điện thoại chưa, bảo Diệp Hạo nó mua cho cháu một cái, mua xong gọi vào số này cho ta, phải thường xuyên gọi điện thoại cho ta mới được ..."
Mua một cái điện thoại ??? Ý kiến hay đây, sao anh không nghĩ đến nhỉ. Diệp Hạo nhíu mày suy tư.
" Mua cái này a, Ân không biết nó " Nhạc Ân nghe hiểu lời Diệp lão, nhưng Nhạc Ân không biết dùng nó thế nào.
" Bảo Diệp Hạo chỉ cho cháu,Diệp Hạo đâu, đưa điện thoại cho nó, để ông nói chuyện " Diệp lão hăng hái vô cùng
Diệp Hạo cũng nghe thấy lời Diệp lão, bật dậy ngồi phía sau Nhạc Ân ôm cô vào lòng, nói vọng vào điện thoại
" Cháu nghe rồi, mai cháu sẽ mua cho cô ấy một cái, người đầu tiên cô ấy gọi sẽ là ông "
" Được, phải gọi cho ta ngay, nhớ đấy ... "
" Dạ vâng, ông còn muốn nói gì nữa không, tụi cháu phải đi ngủ " Diệp Hạo cầm lấy điện thoại từ tay Nhạc Ân, bật lại loa nhỏ, nói chuyện với Diệp lão
" Ngủ, mấy giờ mà đã ngủ hả ?" Diệp lão bất mãn, đang nói chuyên với cháu dâu vui vẻ mà nó bảo đi ngủ, nhưng ...... " A ha ha, hai đưa ngủ đi, ta không làm phiền, nhanh nhanh cho ta đứa chắt, không phiền, không phiền " Chưa đợi Diệp Hạo ừ hử, Diệp lão đã nhanh tay cúp máy, tận dụng từng giây cho cơ hội có chắt của mình
Diệp Hạo nhìn điện thoại bật cười, ông nội phải còn đợi lâu mới có chắt đây, xong quăng điện thoại qua một bên, siết chặt vòng tay ôm cô vợ nãy giờ nhìn mình nói chuyện, thì thầm
" Ân Ân, nói xem, anh đã không thể đợi đến lúc em 20 tuổi, dù vậy chuyện đã lỡ xảy ra thì không hoàn lại được, nhưng có con thì anh đợi đến mấy cũng đợi được, em còn quá nhỏ ... " không đợi Nhạc Ân kịp hiểu,Diệp Hạo đã ôm Nhạc Ân nằm xuống ,dán môi mình lên môi cô, thân thiết mà hôn sâu.
Nhạc Ân bất mãn trừng mắt nhìn cái kẻ đang gặm môi mình, bàn tay nhỏ cố giữ không cho bàn tay to lớn đang luồn vào trong áo, vậy nhưng không thể, đã vậy một bàn tay khác phía sau lại đè chặt cái gáy của cô, khiến cô muồn tách môi ra mà ợm ờ một chút cũng không được. A, Andy thật là hư mà.
" Đồ ngốc, em làm anh điên mất ... " Diệp Hạo thở dốc di chuyển môi mình xuống cái cổ nhỏ của Nhạc Ân tiếp tục quá trình, bàn tay trên ngực cô lại dùng thêm lực, càng lúc càng không thể rời được nữa. Nhạc Ân ngữa đầu thở phì phò lấy hơi, đầu óc bị nụ hôn làm cho ngây ngẫn, đôi mắt mơ màng, nhưng đến khi Diệp Hạo rời tay xuống phía dưới, Nhạc Ân bỗng thanh tỉnh, nhớ lại ngày đó sau khi Diệp Hạo sờ chỗ này, cô bị đau a, bèn dùng tay vỗ lưng Diệp Hạo mà ai oán
" Andy, Andy, không cho a, đau , đau ... không chịu ..."
Diệp Hạo nhắm mắt chôn mặt trước ngực Nhạc Ân, nghiến răng giữ mình bình tĩnh, đè nén dục vọng đã dâng trào mãnh liệt, sau một lúc anh mới nâng đầu , đôi mắt lờ đờ nhìn vào khuôn mặt nhỏ mếu máo của Nhạc Ân, thở dài một hơi, buồn bực mà buông vợ mình ra, đi vào phòng tắm.
" 3 ngày nữa, em có kêu đau tôi cũng không nghe thấy " Diệp Hạo lầm bầm rồi đóng cửa phòng tắm, bỏ lại Nhạc Ân hừ mũi bất mãn đang cài lại cúc áo.
--------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau, Diệp Hạo đưa Nhạc Ân đi mua điện thoại. Nhạc Ân ngồi trên xe cầm điện thoại của Diệp Hạo tìm hiểu trước.
" Ân Ân hiểu chữ đó là gì không ?? " Nhạc Ân cứ cầm điện thoại mà nhìn vậy, không làm gì cả, đợi một lúc đèn màn hình tắt đi lại bấm vào một phím để mở màn hình lên lại, Diệp Hạo thấy thể bật cười chỉ vảo chữ " Mở chức năng " trên màn hình điện thoại, lần trước anh ở nhà hàng Pháp nhận ra dường như cô hiểu mặt chữ thì phải, nhưng anh chưa nghiệm chứng qua
" Không hiểu " Nhạc Ân chu môi lắc đầu, nhưng sau đó lại nói " Ân biết chữ Ân nha, bà dạy rồi " Nhạc Ân nhớ đến ông bà Nhạc hay đem sách để trước mặt cô mà kiên trì dạy
" Ồ, giỏi lắm " Diệp Hạo gật gù, cô có tài năng bẩm sinh, anh biết, những người mắc căn bệnh này thường có trí nhớ và khả năng tư duy hơn người bình thường. Diệp Hạo nhìn qua khuôn mặt đáng yêu của vợ mĩm cười, cô không hiểu chữ nào thì anh dạy chữ đó, cô không biết cái gì thì anh dạy cái đó, cô không thể tự bảo vệ mình thì anh sẽ ở bên để bảo hộ cô, chỉ cần cô bình yên và hạnh phúc, vậy là anh đã thỏa mãn lắm rồi.
.......
Diệp Hạo dẫn Nhạc Ân đến một siêu thị điện thoại để mua, lúc đi anh cũng không quan tâm giờ giấc, nên đến nơi mới phát hiện 9h sáng là giờ cao điểm, mọi người đi mua điện thoại rất nhiều. Diệp Hạo dắt tay Nhạc Ân đi thẳng tới một tủ trưng bày ít người xem nhất để lựa chọn, điện thoại thì cái nào cũng giống cái nào, ít nhất đối với người chỉ sử dụng để nghe gọi nhắn tin như anh là vậy.
" Quý khách, anh cần xem cái nào, em có thể lấy ra cho anh xem " Cô nhân viên bán hàng mắt long lanh nhìn Diệp Hạo niềm nở mời chào. Oa, đẹp trai quá a, mặc dù cô bé đi bên cạnh vô cùng đáng yêu, nhưng vì thế càng phản cảm trong mắt nữ giới đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông này.
" Ân Ân thích cái nào ?" Diệp Hạo rối bời, cái nào cũng được cả nên chẳng biêt lấy cái nào, vậy thì hỏi cô vợ nhỏ thích cái nào thôi.
Cô bán hàng nhíu mày, gọi Ân Ân như gọi con gái mình ấy, lẽ nào ... không , không thể, là em gái chứ nhỉ ....
Nhạc Ân cũng đang lóa cả mắt lên, bao nhiêu là điện thoại , dù kiểu dáng tương tự nhau nhưng màu sắc lại khác nhau a.
" Ân Ân chọn đi " Diệp Hạo biết Nhạc Ân ham ngắm nghía đến ngơ ngẫn mà không hề nghe anh nói, đành đưa tay vỗ nhẹ cái đầu nhỏ đang nghiêng một bên.
" .. Chọn ... chọn sao ?" Nhạc Ân hoàng hồn nhìn Diệp Hạo hỏi lại, nhưng chưa cần Diệp Hạo kịp nói đã nhanh tay chỉ vào một cái điện thoại màu đỏ duy nhất trong đống điện thoại trong tủ " Andy, lấy cái này a, đẹp nhất " cái đầu còn phụ họa mà gật gù liên tục
Andy ??? tên người đàn ông đẹp trai này sao, oa , nhưng giọng cô gái này, sao trẻ con vậy a, giả vờ sao ?? cô bán hàng nhíu mày liếc Nhạc Ân, mấy cô bán hàng xung quanh đó vốn cũng để ý cặp đôi Diệp Hạo, cũng liếc nhìn Nhạc Ân .
" Phiền cô cho vợ tôi xem cái điện thoại này " Diệp Hạo mĩm cười xoa đầu Nhạc Ân, lại quay mặt qua cô nhân viên đang nhíu mày nói
" À ... vâng ... đây thưa quý khách ... "
Vợ ??????? A, choáng váng, ra là vợ chồng a, cô nhân viên bán hàng lặng lẽ nuốt nước miếng, liếc nhìn người chồng đang cầm điện thoại kiểm tra , cô vợ nhỏ đứng sát bên nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, họ là vợ chồng a,a,a.
Việc mua điện thoại diễn ra nhanh chóng, không đau đầu đi xung quanh lựa chọn, Diệp Hạo đăng kí luôn một số điện thoại cho Nhạc Ân , xong đi tính tiền rồi rời đi, không biết ở sau lưng mấy cô nhân viên bán hàng đang bu lại một người hỏi han về mình.
.....
Về đến nhà,kéo nhau đến ghế sô pha ngồi, Diệp Hạo lấy cái điện thoại mới ra đưa cho Nhạc Ân . Diệp Hạo nhìn cái điện thoại trên tay Nhạc Ân, nắp gập, vỏ màu đỏ, không tệ, rất thích hợp cho kẻ ngốc nào đó đang thích chí đóng gập cái nắp điện thoại. Anh không biết cái nắp đó có bị gãy hay không, nhưng không sao, gãy thì mua cái mới. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là dạy cô ngốc cách dùng điện thoại.
" Như thế này là mở danh bạ ... à ... lưu số anh vào ... Chồng ... rồi ... em bấm vào đây ... là gọi cho anh ... thấy chưa " Diệp Hạo đưa cái điện thoại của mình đang hiện số của Nhạc Ân cho cô xem thành quả
" Oa, vậy là nói chuyện được sao " Nhạc Ân chớp mắt ngạc nhiên, cầm lấy điện thoại của mình " Làm sao bây giờ " , bấm vào cái nút gì nhỉ, Nhạc Ân mù mờ chu miệng hỏi Diệp Hạo
" Em gọi đến cho anh, thì chỉ việc đợi anh bắt máy, nhìn xem ... " Diệp Hạo bấm nhận cuộc gọi ở máy mình, đặt điện thoại của Nhạc Ân lên tai cô , rồi nói qua điện thoại " Cô ngốc , hiểu chưa "
Nhạc Ân thích thú mím môi cười khi nghe thấy tiếng nói cũng truyền qua tai nghe điện thoại, gật gù đã hiểu, đoạn này thì hôm qua có biết khi nói chuyện với Diệp lão a
" Ân hiểu rồi"
Diệp Hạo tiếp tục dạy dỗ, nhưng không thể xem cô là một người không biết chữ mà dạy như vẹt được, phải để cô hiểu mới sử dụng thành thạo
" Ân Ân, nhìn xem, chữ này nghĩa là Mở ... em bấm chữ Mở này, thấy chưa, nó mở ra cho em... rồi ... chữ này là Đóng, nó sẽ đóng lại cho em ... cái này, Tin Nhắn , em bấm vào sẽ hiện ra tin nhắn, nhưng mà em chỉ cần nghe gọi là đủ " Diệp Hạo yêu chiều vuốt tóc cô vợ ham học hỏi , lại nói tiếp " Chữ này là Danh Bạ, em lưu số điện thoại nào thì ở đây sẽ có số ấy ..... "
Nhạc Ân chăm chú nghe, đưa tay quệt miệng gật gù, Diệp Hạo cứ chỉ bảo từng chút từng chút, nhưng anh không hề nghĩ rằng, cô nhớ hết
" A, chữ này là Mở, mở ra nha ... Chữ này là Đóng , đóng hết a ... Chữ này là Danh Bạ, nơi này lưu số điện thoại ... Chữ này là ..... " Nhạc Ân lấy lại điện thoại từ tay Diệp Hạo, chỉ chữ nào thì bấm vào chữ đó, nói xong một chữ lại ngẩng đầu nhìn Diêp Hạo hỏi xem cô nói có đúng không, nhìn thấy Diệp Hạo gật đầu lại chỉ tiếp chữ khác rồi nói tiếp . Diệp Hạo nhìn cô nói từ đầu đến cuối không thừa không thiếu mấy chữ anh mới chỉ, trong đầu vốn biết tài của vợ mình, nhưng quá thật vẫn phải vô cùng kinh ngạc mà ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô mà cảm thán
" Ân Ân, giỏi lắm, Ân Ân của anh là giỏi nhất "
Nhạc Ân nghe vậy lúc lắc đầu chúm chím cười hãnh diện. Cả hai vợ chồng đều hãnh diện mà ôm nhau cười nói vui vẻ, quên mất một điều, phải gọi điện thoại báo cho Diệp lão a.
-----------------------------------------
" Reeng reeng ..... " Diệp Hạo nhìn màn hình điện thoại của mình sáng đèn thì bật cười lắc đầu, để mặc nó reo như vậy, vì người gọi là kẻ mới có điện thoại đang ngồi ở ghế sô pha kia.
" Andy, sao không nghe máy, hứ " Nhạc Ân bất mãn đi vào bếp, đến bên cạnh Diệp Hạo đang nấu ăn , cầm lấy điện thoại đưa lên cho anh
" Ngoan, không thấy anh mới gọi, anh ở đây còn gọi làm gì " Cô chu miệng lên đáng yêu vô cùng, Diệp Hạo hai tay đang bận cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ, khuyện nhủ Nhạc Ân lì lợm, nãy giờ cứ cầm điện thoại gọi cho anh mãi, bắt anh nghe máy, anh rảnh rỗi cũng bắt máy nhưng lại thấy cô cầm điện thoại cười khanh khách thú vị đang tắt cuộc gọi, hóa ra đang đùa anh đây mà.
" Thích gọi Andy a " Nhạc Ân ôm cánh tay Diệp Hạo cọ đầu mấy cái, nhớ lời Diệp Hạo dặn anh đang nấu ăn không được đến gần kẻo sơ sẩy nguy hiểm khó lường, lại lững thững đi ra ghế sô pha nhàm chán hít hít mũi, cái điện thoại đã được Nhạc Ân tinh thông mấy chức năng cơ bản rồi a, hồi nãy còn tự mình bấm số điện thoại rồi gọi cho Diệp lão, xong xuôi còn tự mình lưu vào, may mắn Nhạc Ân biết chữ ' Ông ' do ông Nhạc đã dạy, cộng thêm Diệp Hạo thêm chữ ' Nội ' vào, cũng thành công tự mình lưu được một số điện thoại.
" Ân Ân, nhớ thím Trương không ?" Diệp Hạo nhìn cô nhàm chán, gợi chuyện
" Ân nhớ a , a, lưu số thím Trương vào, Andy , mau ... " Mấy ngày thím Trương rời đi, Nhạc Ân đều được đi ra ngoài chơi với Tiểu Hoa, hôm qua và hôm nay ở nhà lại có Diệp Hạo ở bên cả ngày, không thể trách Nhạc Ân vô ưu vô lo quên mất thím Trương a.
" Đây, số này " Diệp Hạo rửa tay tìm số thím Trương đưa cho Nhạc Ân, Nhạc Ân nhớ số vô cùng giỏi, nhìn một lần là nhớ ngay .
" Nhớ rồi " Nhạc Ân nhìn số xong, lấy điện thoại mình bấm dãy số vừa nhìn vào, thành thạo bấm gọi, thành thạo đưa lên tai nghe máy. " Andy, giọng thím Trương lạ lắm, nói gì Ân không hiểu " , Nhạc Ân khó hiểu đưa điện thoại ra khỏi tai, cúi nhìn chăm chú, kì lạ
" Đâu ??" Diệp Hạo ghé tai tới, để Nhạc Ân đưa điện thoại lên tai mình, chưa nghe rõ đã bật cười " Thím Trương tắt máy rồi, hiểu không, lúc nãy Ân Ân bấm tắt điện thoại đấy, lúc đó, anh mà gọi cho Ân Ân sẽ nghe như thế này " sẽ được nghe giọng của mấy cô tổng đài a
" Ồ, ồ ..." Nhạc Ân gật gù đã hiểu, lại hỏi " Sao thím Trương tắt máy ?"
" Thím Trương đang ở một nơi người ta không cho nghe máy, thím Trương đang về nhà đấy, mai là đến chơi với em được rồi " Diệp Hạo cười nói, khẳng định là thím Trương đang ở trên máy bay rồi, có lẽ là về sớm để nghĩ ngơi chiều nay, mai có sức đi làm.
" Thật sao ... " Nhạc Ân gật đầu vui mừng, mai thím Trương về nhà rồi, có nhiều chuyện để kể với thím Trương lắm, Nhạc Ân bất giác cười giọng cười đã học của Tiểu Hoa " Hắc hắc hắc ... "
Diệp Hạo nhìn vợ mình lắc đầu thở dài, quay lưng tiếp tục nấu ăn, mấy hôm nay anh đã hiểu ý nghĩa cái giọng cười đó, lúc nào cô cười như vậy nghĩa là đang suy nghĩ chuyện gì khoái trá lắm, nhìn khuôn mặt đáng yêu híp mắt cười giọng cười như vậy, anh thấy cô vợ mình cũng rất có tiềm năng làm một con quỷ nhỏ,aiz.
------------------------------------------------------
Cả ngày hôm đó, Nhạc Ân chốc chốc lại nhớ ra những người mình quen có số điện thoại, vậy là Diệp Hạo ngồi bên cạnh tìm số cho cô, Nhạc Ân nhớ số bấm vào rồi gọi.
Tiểu Hoa khi nghe được giọng Nhạc Ân đã hét lên trong điện thoại, dù chỉ là chế độ loa bình thường, Diệp Hạo ngồi bên cũng nghe rõ ràng, nhanh tay lấy cái điện thoại đang nằm bên tai Nhạc Ân tránh tai họa, chờ một lúc sau mới để Nhạc Ân nghe lại, vậy là từ nay hai cô gái sẽ có thêm sở thích mới rất con gái đó là buôn điện thoại.
Ông bà Nhạc mà biết cô cháu gái mình đưa mình vào danh sách sau cuối thì không biết sẽ buồn bã như thế nào. Nhưng chắc chắn là ông bà không thể biết, nghe giọng cô cháu gái gọi đến, bà Nhạc rơi cả nước mắt, bấy lâu nay chỉ toàn bà gọi cho Diệp Hạo, nhưng mà có gọi hai lần đều đúng lúc Diệp Hạo đi làm, bà biết Nhạc Ân khỏe mạnh vui vẻ cũng không gọi lại nữa
Ông Nhạc đứng bên cạnh tranh điện thoại từ tay vợ, hào hứng nói chuyện với cháu , vì vợ ông cứ phí thời gian mà khóc lóc không. Dù là người sau cuối được lưu số điện thoại ngày hôm nay, ông bà Nhạc lại là người nói chuyện điện thoại lâu nhất. Nhạc Ân ôm điện thoại nói say sưa, toàn kể chuyện con Gấu rồi đi chơi với Tiểu Hoa, Diệp Hạo nhìn mà lo lắng cô sẽ khản giọng, lại ngay lúc đó điện thoại hết pin, anh chưa kịp mừng rở, Nhạc Ân đã chu môi bất mãn, rất thông minh mà lục túi quần anh, lấy điện thoại tiếp tục gọi nói chuyện. Cuối cùng Diệp Hạo chỉ còn cách kéo Nhạc Ân đi ăn cơm mới tránh phải nghe tiếp cuộc nói chuyện dông dài vô vị của cô vợ.
-----------------------------------------
" Con ngồi đi " Chu Hiếu nhìn Chu Lệ Băng vừa mới mở cửa đi vào phòng rồi nói
" Vâng " Chu Lệ Băng nhàn nhạt trả lời, với người cha này, cô luôn thấy xa lạ
" Con đến Diệp gia ở lại đã gặp được Diệp Bảo chưa ?" Chu Hiếu nhìn con gái trước mắt, không có hảo cảm, nhưng vẫn giữ giọng nói nghiêm túc
" Dạ con đã gặp rồi, anh ấy đã về nhà được ba ngày " Chu Lệ Băng nhớ tới Diệp Bảo, cảm thấy thật mệt mỏi, đôi mắt hơi hơi có quầng thâm chứng tỏ đêm qua cô đã thức suốt đêm.
" Vậy khi nào hai đứa bàn chuyện cưới hỏi, đính hôn đã lâu rồi mà " Chu Hiếu đan hai tay vào nhau, dựa lưng vào ghế hỏi con gái
" Con ... " Chu Lệ Băng buồn bực, càng thêm mệt mỏi, cô không biết a, làm sao cô biết, tại sao ai cũng hỏi khi nào cưới, mẹ cũng vậy, mà cha cũng vậy, hôm nay đột nhiên gọi cô đến đây, cô đã đoán là thế này rồi, cô không biết ngày nào, cô chỉ mong cha mẹ mình giúp cô một tay mà thôi
" Sao nào, Diệp Bảo nó nói sao ?" Chu Hiếu không kiên nhẫn hỏi tiếp, đứa con gái trước mặt này, cho dù đã có kết quả xét nghiệm ADN, nhưng ngày đó bà mẹ của nó chỉ vì ông không chấp chứa hai người mà đã làm loạn ngoài cổng Chu gia, khiến ông mất mặt suốt mấy chục năm trời, thật sự ông không thể thương yêu đứa con này. Nhưng giờ đây, ông có chuyện phải cần đến nó
" Anh ấy chưa nói gì hết " Chu Lệ Băng cúi đầu, giọng nói nhỏ vô lực thể hiện sự mệt mỏi chán nản
" Nó có người khác sao?" Chu Hiếu đã biết nhưng vẫn cố ý hỏi
"..." Chu Lệ Băng cứng người, sao cha cô biết
Dường như đoán được suy nghĩ của con gái, Chu Hiếu nhếch miệng một cái, nhưng sau đó lại nghiêm túc mà nói tiếp
" Ta chỉ đoán là như vậy, chỉ là hôn nhân thương mại, không ai dại gì mà kéo dài thêm phiền phức, nên qua đó ta nghĩ là nó có người mới "
" Anh ấy ... " Chu Lệ Băng gian nan mở miệng, không biết nói sao nữa
" Con không cần phải bao che cho nó" Chu Hiếu nói xong lại thở dài một hơi, giọng điệu quan tâm mà nói tiếp " Nếu con không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ ra mặt thay con "
" Con ... " Chu Lệ Băng khó xử, cô còn chưa kịp làm gì với chuyện hôm qua, bây giờ lại đến chuyện này.
" Ta hỏi con, dù chỉ là hôn nhân thương mại, nhưng cũng là vợ chồng sống với nhau cả đời , ta nghe nói Diệp Bảo kia có rất nhiều đàn bà bên người , mới chuyện cưới hỏi thôi đã như thế này, huống hồ .... " Chu Hiếu lấp lửng, chính ông cũng là người có nhiều đàn bà bên cạnh, ông cũng hiểu rõ hôn nhân thương mại chỉ đem lại lợi ích cho hai bên
" Cha cứ nói thẳng cho con biết " Chu Lệ Băng mới nghe xong là nhíu mày, sau đó thở dài mà hỏi thẳng
" Dù sao hôn nhân thương mại cũng chỉ là đem lại lợi ích cho hai bên, Diệp Bảo kia khẳng định là như vậy nên mới kéo dài chuyện kết hôn trêu người nhà ta, nó nghĩ nhà nó hơn hẳn Chu gia này nên khinh thường, chỉ cần con chịu giúp ta, tạo gia thế cho Chu gia, đến lúc đó con có là Diệp thiếu phu nhân hay không, con vẫn được tôn trọng " Chu Hiếu nói một hơi dài dòng rồi ngưng lại nheo mắt đánh giá biểu tình con gái
" Giúp cha ... " Chu Lệ Băng thều thào
" Đúng, con nghĩ xem, con là con gái ta, gia thế nhà ta càng cao thì con càng được xem trọng, đến lúc đó có khi Diệp Bảo cũng phải nhìn nhận lại con mà suy nghĩ kĩ hơn đó " Chu Hiếu tiếp tục thuyết phục
" Nhưng giúp chuyện gì ?" Chu Lệ Băng hơi sợ sệt hỏi lại
" Diệp Bảo đang cạnh tranh với một công ty về một hợp đồng lớn, công ty đó đồng ý chia cho chúng ta những 30 % lợi nhuận thu được, chỉ cần con ... " Chu Hiếu chỉ nói ngang đó, nhếch miệng nhìn cô con gái đang tái mặt trước mắt.
Chu Lệ Băng tái mặt, lại còn có cả khiếp sợ, cô chưa nghe cha nói rõ là làm gì, nhưng cô hiểu chuyện cô làm là gian trá, chuyện này nguy hiểm vô cùng.