HENRY: Bữa tiệc chỉ mới đang bắt đầu bận rộn. Các nhân viên phục vụ hối hả chạy qua chạy lại với những chiếc xe đẩy thép và lấp đầy các khay đồ ăn. Mọi người đang đến dần và cất áo khoác. Cơn mưa cuối cùng cũng đã tạnh. Câu lạc bộ Du thuyền Nam Haven nằm trong bờ biển Bắc, một tòa nhà xây dựng từ những năm 1920 bằng ván ốp, da, thảm đỏ và những bức tranh thuyền bè. Bên ngoài trời đang tối, những ngôi nhà đang nhấp nháy ánh điện ra tới tận bến tàu. Tôi đứng gần cửa sổ, uống Glenlivet, và đợi Clare, cô ấy đã bị mẹ kéo đi vì một số lí do tôi không được biết. Tôi thấy bóng Gomez và Ben đang đi về phía tôi, và tôi quay lại.
Ben có vẻ lo lắng. “Cậu thế nào ?”
“Tớ khỏe. Các cậu giúp tớ một việc được không?” Họ gật đầu. “Gomez, hãy quay lại nhà thờ. Tớ đang ở đó, và đợi trong tiền sảnh. Hãy đón tớ và đưa tớ đến đây. Lén đưa tớ vào nhà vệ sinh nam dưới tầng và để kệ tớ ở đó. Ben, hãy để mắt đến tớ”, (tôi chỉ vào ngực) “Và khi tớ ra hiệu, cậu hãy cầm lấy quần áo của tớ và mang đến cho tớ ở nhà vệ sinh. Được chứ?”
Gomez hỏi, “Bọn tớ có bao nhiêu thời gian?”
“Không nhiều.”
Cậu ấy gật đầu rồi bỏ đi. Charisse tiến lại gần, và Gomez hôn cô ấy lên trán rồi tiếp tục bước đi. Tôi quay sang Ben, người trông có vẻ mệt mỏi. “Cậu khỏe chứ ?” Tôi hỏi cậu ấy.
Ben thở dài. “Khá mệt mỏi. À, Henry?
“Sao?”
“Cậu từ năm nào đến?”
“2002,”
“Cậu có thể... tớ biết cậu không thích làm thế này, nhưng...”
“Sao? Cứ nói đi, Ben. Bất cứ điều gì cậu muốn. Hôm nay là một ngày đặc biệt.”
“Nói cho tớ biết, tớ có còn sống không?” Ben không nhìn vào tôi cậu ấy nhìn đăm đăm vào ban nhạc đang bắt đầu chơi trên sàn nhảy.
“Có. Cậu vẫn khỏe. Tớ vừa gặp cậu vài ngày trước; chúng ta đã chơi bida cùng nhau.”
Ben thở ra một tiếng vội vã. “Cám ơn cậu.”
“Không có gì.” Nước mắt đang long lanh lên trong mắt Ben. Tôi đưa khăn mùi xoa của mình cho cậu ấy, cậu ấy cầm lấy nhưng trả lại không dùng và bỏ đi tìm nhà vệ sinh nam.
(7 giờ 04 phút, tối)
CLARE: Mọi người đang ngồi xuống dùng bữa mà không ai có thể tìm thấy Henry. Tôi hỏi Gomez anh ấy có thấy Henry không, nhưng anh ấy cam đoan Henry sẽ xuất hiện chỉ trong giây lát. Kimy tiến lại gần chúng tôi, trông rất mỏng manh và lo lắng trong bộ váy lụa màu hồng của bà. “Henry đâu?” bà hỏi tôi.
“Cháu không biết, Kimy.”
Bà kéo tôi lại và thì thầm vào tai tôi, “Ta nhìn thấy cậu bạn Ben của nó đem theo một chồng quần áo ra khỏi quán rượu.” Ôi, không. Nếu Henry đã tan biến trở lại hiện tại của anh ấy thì chuyện sẽ thật khó để giải thích. Có thể tôi sẽ nói đã có việc khẩn cấp? Việc gấp của thư viện cần sự có mặt của anh ấy ngay lập tức. Nhưng tất cả đồng nghiệp của Henry đang ở đây. Có thể tôi sẽ nói Henry bị đãng trí, và đã đi lạc đâu đó...
“Nó đây rồi”, Kim nói. Bà bóp nhẹ tay tôi. Henry đang đứng trên ngưỡng cửa và dáo dác nhìn đám đông, rồi anh ấy thấy chúng tôi. Anh ấy chạy lại.
Tôi hôn anh ấy. “Xin chào, người lạ mặt.” Anh ấy đã trở lại với hiện tại, Henry trẻ của tôi, người thuộc về nơi này. Henry nắm tay tôi, và tay Kimy, dẫn chúng tôi nhập tiệc. Kimy cười khúc khích và nói điều gì đó với Henry mà tôi không nghe kịp. “Bà nói gì vậy?” tôi hỏi lúc ngồi xuống. “Kimy hỏi liệu chúng ta có muốn ménage a trois[1] cho đêm tân hôn không.” Mặt tôi đỏ như gấc. Kimy nháy mắt với tôi.
[1] Ménage a trois (tiếng Pháp): quan hệ tập thể.
(7 giờ 16 phút, tối)
HENRY: Tôi đang ngồi trong thư viện của câu lạc bộ, ăn điểm tâm và đọc bản in dấu đầu tiên, đắt tiền, xa xỉ, và chắc hẳn chưa bao giờ được giở ra của cuốn Trái tim bóng tối. Tôi liếc thấy quản lí câu lạc bộ đang vội vã tiến lại phía tôi. Tôi gập sách lại và đặt nó lên giá.
“Rất xin lỗi, thưa ngài, tôi sợ rằng tôi phải nhờ ngài đi giùm cho.” Không áo, không giày, không phục vụ. “Được thôi.” Tôi đứng dậy, và vừa lúc người quản lí quay lưng lại, máu chảy rầm rầm trong đầu tôi và tôi biến mất. Tôi hiện hình trên sàn nhà bếp của chúng tôi vào ngày 2 tháng Ba, 2002, cười như nắc nẻ. Tôi đã luôn muốn được làm vậy.
(7 giờ 21 phút, tối)
CLARE: Gomez đang phát biểu chúc mừng: “Clare, Henry, gia đình, bạn bè và các thành viên bồi thẩm đoàn thân mến... đợi đã, quên câu đó đi. Mọi người thân mến, chúng ta có mặt ở đây, trong buổi tối này, trên bờ biển của vùng đất độc thân để vẫy tay tạm biệt Clare và Henry, tiễn họ lên đường bước vào cuộc hành trình của chuyến tàu hôn nhân hạnh phúc. Và trong khi chúng ta ngồi đây buồn bã ngắm đôi chim này tạm biệt những thú vui của cuộc sống độc thân, thì chúng ta tự tin biết rằng, niềm hạnh phúc vợ chồng, thứ đã được quảng cáo rùm beng thái quá này sẽ chỉ là nhiều hơn một địa chỉ. Một vài trong số chúng ta thậm chí sẽ gia nhập cùng họ trong thời gian ngắn, trừ phi chúng ta có thể nghĩ ra cách để lẩn tránh nó. Và vì vậy, hãy cùng nâng cốc chúc mừng: tới Clare Abshire DeTamble, một kiệt tác thiếu nữ, người xứng đáng nhận được mọi điều hạnh phúc sẽ xảy ra với cô ấy trong thế giới mới của mình. Và tới Henry DeTamble, một anh chàng khá được và là một thằng khốn may mắn: mong biển đời sẽ luôn trải dài trước hai cô cậu, và mong cô cậu sẽ luôn có gió đỡ lưng! Vì đôi uyên ương hạnh phúc!” Gomez nhoài người và hôn vào miệng tôi, tôi bắt gặp ánh mắt của anh trong giây lát, rồi giây lát đó qua đi.
(8 giờ 48 phút, tối)
HENRY: Chúng tôi đã cắt và ăn bánh kem. Clare đã ném bó hoa cưới (Charisse chụp được) và tôi đã ném nịt bít tất của Clare (Ben, trong tất cả mọi người, đã chụp được). Ban nhạc đang chơi Take the A train, và mọi người đang khiêu vũ. Tôi đã nhảy với Clare, Kimy và Charisse; giờ tôi đang nhảy với Helen, người khá nóng bỏng, và Clare đang nhảy với Gomez. Trong lúc nhẹ nhàng xoay Helen, tôi nhìn thấy Celia Attley đã thay chỗ cho tôi. Lúc xoay Helen ra xa, tôi hòa vào đám đông gần quầy bar và ngắm Clare nhảy với Celia. Ben tới ngồi cùng tôi. Cậu ấy uống nước khoáng có ga. Tôi gọi vodka và tonic. Ben đang đeo nịt bít tất của Clare quanh tay như thể cậu ấy đang chịu tang.
“Ai thế?” cậu ấy hỏi.
“Celia Attley. Bạn gái của Ingrid.”
“Kì cục thế.”
“Đúng vậy.”
“Chuyện với anh chàng Gomez đó là sao vậy?”
“Ý cậu là sao?”
Ben nhìn tôi chằm chằm rồi quay đầu đi. “Quên nó đi”
(10 giờ 23 phút, tối)
CLARE: Lễ cưới đã kết thúc. Chúng tôi đã ôm hôn và tạm biệt mọi người trong suốt quãng đường rời câu lạc bộ, đã rời đi trong chiếc xe buộc đầy vỏ lon và hộp nhựa của mình. Tôi tấp xe vào trước nhà nghỉ Dew Drop, một nhà nghỉ tồi tàn và bé tẹo trên Hồ Bạc. Henry đang ngủ. Tôi ra khỏi xe, làm thủ tục nhận phòng, nhờ anh lễ tân giúp tôi khiêng Henry vào phòng và ném anh ấy lên giường. Lễ tân quay lại lấy hành lí, mắt dán vào chiếc váy cưới của tôi và tình trạng quắc cần câu của Henry, rồi cười đểu với tôi. Tôi bo cho anh ta. Anh ta bỏ đi. Tôi tháo giày cho Henry, nới lỏng cà vạt. Tôi cởi áo của mình và đặt nó lên ghế bành.
Tôi đứng trong phòng tắm, run lẩy bẩy trong chiếc áo lót, và đánh răng. Qua gương, tôi có thể thấy Henry đang nằm trên giường. Tôi nhổ kem đánh răng và xúc miệng. Đột nhiên nó chồm lên tôi: hạnh phúc. Và ý thức: chúng tôi đã kết hôn .
Khi tôi tắt đèn và hôn Henry chúc ngủ ngon, anh ấy nồng nặc mùi rượu, mùi mồ hôi và nước hoa của Helen. Chúc ngủ ngon, ngủ ngon, đừng để rận rệp cắn nhé. Và tôi chìm vào giấc ngủ, hạnh phúc và không mộng mị.
Thứ Hai, 25/12/1993 (Henry 30 tuổi, Clare 22 tuổi)
HENRY: Thứ Hai sau ngày cưới, Clare và tôi đến Tòa nhà thị chính Thành phố để được kết hôn bởi viên thẩm phán. Gomez và Charisse là nhân chứng. Sau đó tất cả chúng tôi đi ăn tối ở Charlie Trotter’s, một nhà hàng xa hoa đến nỗi được trang trí tương tự như khoang hạng nhất của máy bay. Rất may, mặc dù đồ ăn trông như một tác phẩm nghệ thuật nhưng có vị rất ngon. Charisse chụp lại ảnh từng món được mang ra trước mặt chúng tôi.
“Cảm giác hôn nhân thế nào?” Charisse hỏi.
“Như một cặp vợ chồng”. Clare trả lời.
“Em có thể tiếp tục”, Gomez nói, “Thử đủ kiểu lễ cưới, Phật giáo, Khỏa thân giáo...”
“Em tự hỏi không biết mình có phạm tội song hôn không?” Clare đang ăn món gì đó có màu như hạt dẻ cười với một vài con tôm lớn đặt thăng bằng phía trên như thể chúng là một ông lão cận thị đang đọc báo.
“Tớ nghĩ cậu được phép kết hôn với cùng một người bao nhiêu lần cậu muốn”, Charisse nói.
“Cậu có phải cùng một người không?” Gomez hỏi tôi. Món tôi đang ăn được bọc bởi những lát cá ngừ sống mỏng, tan chảy trong lưỡi. Tôi dành một vài giây để thưởng thức chúng trước khi trả lời:
“Phải. Gần như vậy.”
Gomez cáu kỉnh và lầm bầm điều gì đó về công án Zen, nhưng Clare mỉm cười với tôi và nâng li. Tôi cụng vào li của cô ấy bằng li của mình: một âm thanh thủy tinh thanh mảnh vang lên và chìm vào trong những tiếng xì xầm của nhà hàng.
Và như vậy, chúng tôi đã kết hôn.