“Được vậy đến tôi nói!” – Trường Hàm đang ngồi với tư thế thoải mái liền đổi thành ngồi thẳng dậy, gương mặt vô cùng nghiêm túc khiến những người xung quanh có cảm giác nghẹt thở - “Tôi yêu cầu mọi người làm trong nhà hàng của tôi không quá nhiều chuyện, tôi không muốn chỉ thẳng là ai nhưng tôi muốn thay vì sức lực buôn chuyện mọi người làm công việc hoàn hảo hơn thì có tốt hơn hay không. Và tôi không muốn nghe bất kì một câu chuyện bàn tán nào xảy ra trong nhà hàng này nữa được chứ!” – Trương Hàm đảo ánh mắt nhìn quanh nhìn mọi người, mọi người nhanh chuyển ánh mắt xuống một cách vô thức.
- La suy nghĩ của Hiểu Bạch, cô đưa mắt nhìn từng biểu cảm thay đổi trên gương mặt của Trương Hàm.
“Còn nữa đúng là tôi với Hiểu Bạch đang tìm hiểu nhau, nhưng do tôi đã theo đuổi cô ấy!” – Trương Hàm đột nhiên chuyển ánh mắt nhìn về phía Hiểu Bạch và cất giọng nói, câu nói của anh khiến tất cả mọi người có mặt tại cuộc họp đều ngỡ ngàng hết nhìn Trương Hàm lại quay sang nhìn Hiểu Bạch. Hiểu Bạch như sét đánh ngang tai, cô không ngờ Trương Hàm lại nói ra và còn tuyên bố. Mọi người trong cuộc họp không ai nói một lời nào, những tin đồn vừa qua ít nhiều gì cũng um sùm nay chủ lại tuyên bố như vậy họ cũng có phần khó xử và xấu hổ.
“Cảm ơn mọi người đã ở lại trễ như vậy! Mọi người tranh thủ về nhà đi!” – Trương Hàm đứng lên, cười nhưng nụ cười không mấy vui vẻ. Mọi người như được giải thoát nhanh chóng rời đi không một chút chần chừ.
“Giám đốc, anh nói gì vậy? Chuyện này không đùa được đâu?” - Hiểu Bạch có chút khẩn trương, cô đợi mọi người trong cuộc họp đi hết mới dám quay lại nói chuyện với anh.
“Bây giờ em thoải mái chưa?” – Trương Hàm nhìn Hiểu Bạch, người đang ngồi im lặng nhìn anh nãy giờ.
“Chuyện này không phải cứ nói như vậy được! Chuyện này không phải, cần phải đính chính lại với mọi người chúng ta chỉ là...” - Hiểu Bạch muốn giải thích, đúng cô cũng có tình cảm với Trương Hàm nhưng cô tự biết mình không xứng với anh, cô càng biết vị trí của mình ở đâu, không còn độ tuổi mơ mộng nữa.
“Chúng ta là gì? Tình cảm của anh không phải em không biết rõ!” - Trương Hàm dùng tay giữ bả vai Hiểu Bạch để tránh cho cô trốn tránh ánh mắt anh, - “Em đừng trốn tránh tình cảm của bản thân mình có được không?”
“Không, Trương Hàm em biết anh là người tốt, một người đàn ông tốt, anh xứng đáng tìm được một người tốt hơn em rất nhiều! Không Trương Hàm!” - Hiểu Bạch cố gắng nói, cô làm sao có thể chấp nhận được tình cảm này, không thể cho dù cô có chấp nhận thì gia đình anh sẽ chấp nhận một cô gái đã một lần đỗ vỡ như cô hay sao, gia đình anh sẽ chấp nhận một người phụ nữ có con riêng hay sao.
“Anh không quan tâm anh chỉ cần em! Hiểu Bạch em nhìn anh đi!” - Trương Hàm cố gắng ra sức trấn tỉnh Hiểu Bạch, anh biết được cũng cảm nhận được rất rõ cô cũng có tình cảm với anh nhưng vì mặc cảm bản thân nên không thể chấp nhận anh mà thôi.
“Không Trương Hàm, chuyện này không đúng, ngay từ đầu đã không đúng, em không nên... Không nên đến gần anh!” - Hiểu Bạch đau khổ nói.
“Người đến gần là anh chứ không phải em! Em lo lắng điều gì, em lo lắng vì em đã đỗ vỡ hôn nhân, em lo lắng em có a Ben sao!? Tất cả những điều đó của em anh đều yêu thích! Anh yêu em, anh không quan tâm những chuyện trước kia!” - Trương Hàm nói một mạch, âm thanh giọng nói anh có phần gấp gáp hơi thở có chút dồn dập, Hiểu Bạch trầm mặc nhìn anh, cô không nghĩ anh đều biết những điều cô nghĩ, càng không nghĩ đến anh sẽ nói điều đó ra.
“Hiểu Bạch chấp nhận bên anh đi! Anh sẽ luôn yêu thương chăm sóc em và a Ben! Đừng quan tâm những gì người khác nghĩ, em xứng đáng với anh! không ai khác xứng đáng với anh hơn em cả!” - Trương Hàm nắm bàn tay Hiểu Bạch ánh mắt anh tha thiết, cầu khẩn nhìn vào mắt cô, anh nhận ra trong đôi mắt đó có sự lo lắng, có chút hoảng sợ.
“Nhưng...” - Hiểu Bạch muốn nói thêm gì đó nhưng chung quy lời nói chưa đến miệng đều bị nụ hôn của Trương Hàm chặn lại rồi, nụ hôn của anh khiến cơ thể người phụ nữ đang cố gắng kiên cường cứng cáp trở nên mềm yếu, cô biết cô đã thua rồi, cô thua chính tình cảm của anh và chính tình cảm của cô. Cô không chấp nhận anh không phải vì nghi ngờ tình cảm của anh mà là cô sợ chính tình cảm đó.
Sau khi hai người hôn nhau thật sâu, Trương Hàm buông Hiểu Bạch ra nhìn vào gương mặt đã ướt đẫm lệ của cô cười ôn nhu, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt của cô, âu yếm ôm cô vào lòng. Từ rất rất lâu rồi anh đã muốn được ôm cô vào lòng như vậy, muốn được che chở cho cô, bảo vệ cho cô như vậy.
“Trương Hàm, nếu một ngày anh hối hận thì phải nói với em, em sẽ...” - Hiểu Bạch chậm chạp nói.
“Sẽ không có! Hiểu Bạch, anh đói rồi!” – Trương hàm lại kéo ghế ngồi xuống bàn làm vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Hiểu Bạch.
“Em như đầu bếp riêng của anh vậy!” – Hiểu Bạch đứng lên nhìn Trương Hàm giả bộ trách khứ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào bếp chuẩn bị món ăn cho anh.
“Anh đi thẳng từ sân bay về đó, anh vừa họp xong đã bay về ngay anh sợ không kịp cuộc họp!” – Trương Hàm đứng dựa lưng vào cửa bếp nhìn Hiểu Bạch đang tất bật chuẩn bị đồ ăn cho mình.
“Anh không nói gì cả!”
“Anh nói em có chịu đâu! Thà không nói!” – Trương Hàm cười khì trả lời.
......
Hải Lý vẫn ngày ngày đi làm rồi ghé sang thăm a Ben rồi lại về nhà Sophia, anh ngủ ngoài phòng khách, đối với Hải Lý người phụ nữ mang tên Sophia kia vẫn là một người phụ nữ xa lạ.
“Anh có thể cố gắng hiểu được hay không vậy?” – Sophia hét lớn lên khi mà Hải Lý vẫn cứ kiên quyết ôm mền gối ra ngoài phòng khách ngủ, mặc kệ việc cô gào thét lên như thế nào thì Hải Lý vẫn im lặng quay mặt vào trong. – “Em xin anh anh tỉnh táo lại được không, người phụ nữ kia đã có người yêu rồi, anh còn ngồi đó hy vọng có thể quay lại hay sao!”
“Cô đừng có nói nữa! Tôi mệt rồi!” – Hải Lý quay mặt ra nhìn thẳng Sophia khó chịu.
“Sao bao nhiêu bằng chứng như vậy mà anh vẫn không tin em vậy!” – Sophia nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
“Tôi tin cô cho nên tôi mới ở đây thay vì nhà của tôi!” – Hải Lý ngồi dậy nhìn Sophia, ánh mắt anh thể hiện rất rõ sự đau khổ, bất lực.
“Nhà của anh là ở đây anh hiểu không, nhà anh là nơi này, tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này đều là vợ chồng chúng ta cùng nhau chọn! đây mới là nhà của anh!” – Sophia quỳ xuống trước mặt Hải Lý, cô khóc đau khổ, run rẩy nắm bàn tay của anh.
“Cô đi ngủ đi, tôi đau đầu lắm cần nghỉ ngơi, tôi van xin cô!” – Hải Lý khoác tay của Sophia, lại nằm xuống ghế xoay mặt vào trong, anh không quan tâm người phụ nữ trước mặt anh khóc lóc đau lòng ra sao, hiện bản thân anh cũng không rõ, cũng không biết được định hướng đi của mình như thế nào.
...
“Hiểu Bạch, có khách hàng muốn gặp cô!” – Hiểu Bạch đang đứng chuẩn bị món ăn thì quản lý bên ngoài vào gọi cô.
“Tại sao? Tôi chưa nấu món nào mà!” – Hiểu Bạch ngạc nhiên nhìn người quản lý, cô không hiểu tại sao có khách cần gặp cô.
“Tôi không rõ, vị khách ngồi góc ngay cửa sổ!” – Quản lý ra vẻ bất lực trước câu hỏi của Hiểu Bạch.
Cô lau sạch tay và chỉnh lại trang phục rồi bước ra bên ngoài, người khách ngồi đợi bên cạnh cửa sổ là một người phụ nữ trung niên, quý phái có nét rất quen nhưng Hiểu Bạch không rõ đã gặp ở đâu, nhưng chung quy nhìn chung thấy rất rõ sự giàu có toát lên.
“Vâng chào cô! Cô cần gặp cháu!” – Hiểu Bạch đứng trước mặt người phụ nữ trung niên cung kính chào.
“Ừ” – Người phụ nữ nhìn Hiểu Bạch một lượt rồi dừng lại trên gương mặt cô, khiến Hiểu Bạch có phần lúng túng, cô có cảm giác bản thân cô như bị lột trần ra – “Cô ngồi đi!”
“Dạ cháu xin phép!”
“Cô là Hiểu Bạch!”
“Dạ vâng! Cháu giúp được gì cho cô ạ!”
“Tôi nói thẳng vào vấn đề nhé! Tôi là mẹ của Trương Hàm!”
“À... Dạ cháu chào bác gái!” – Hiểu Bạch có phần hơi bất ngờ nên trở nên lúng túng lạ. Những nhân viên khác nhìn từ xa cũng tò mò về cuộc nói chuyện của hai người nhưng không ai dám bén mạng đến gần.
“Gọi tôi là Lâm phu nhân!” – Giọng Lâm phu nhân tuy trầm lại vô cùng dịu dàng nhưng người nghe vẫn cam nhận thấy rất rõ sự uy quyền cũng như sự lạnh lùng. Bây giờ Hiểu Bạch đã biết vì sao cô nhìn Lâm phu nhân quen mắt vì Trương Hàm có nét rất giống mẹ.
“Tôi nghe nói cô và Trương Hàm đang qua lại với nhau, xin lỗi tôi là người thẳng thắn nên tôi nói thẳng, không thích vòng vo!”
“Dạ vâng!”
“Cô với nó quen nhau bao lâu rồi!”
“Dạ cũng hơn 1 năm!”
“Gia đình cô làm gì?”
“Dạ hiện có cháu làm đầu bếp, mẹ cháu thì chỉ ở nhà giữ cháu thôi ạ!”
“Theo tôi biết cô đã từng có gia đình” - Lâm phu nhân chậm rãi nói.
“Vâng!” - Hiểu Bạch hai tay cô vô thức nắm lại với nhau vô cùng căng thẳng.
“Và đã có một đứa con!”
“Dạ vâng!”
“Cô có biết Trương hàm nhà chúng tôi xuất thân như thế nào không? Cô nghĩ như thế nào! Tôi...” – Lâm phu nhân đang cố gắng kiềm nén cảm xúc, những lời bà nói ra tuy có giọng điệu nhanh hơn nhưng vẫn giữ được sự hòa nhã bên trong đó.
“Mẹ! Sao mẹ lại về đây!” – Trương Hàm từ bên ngoài đi vào trong như một cơn gió, cắt ngang câu nói của Lâm phu nhân.
<dr.meohoang>