Vợ Nhàn Rỗi Không Muốn Ly Hôn

Chương 2: Chương 2




Buổi tối hôm đó, sau nửa ngày bận rộn, mẹ Lý đã chuẩn bị cả một bàn ăn toàn là thức ăn ngon, dồn hết tâm huyết để cho thành viên mới của gia đình có thể được ăn ngon một bữa, cũng thuận tiện muốn để cho anh hiểu rõ tài nấu nướng của mình cao siêu thế nào.

Dĩ nhiên, nếu như Bạch Nhạc Ninh có thể ngoan ngoãn uống hết chén canh thì mẹ Lý sẽ càng cao hứng.

Cho nên, lần đầu tiên Bạc Cạnh dùng cơm ở nhà họ Bạch, đã may mắn được chứng kiến tài nghệ dụ dỗ con gái của cha Bạch.

“Ninh Ninh ngoan, ăn canh thì cơ thể mới hết bệnh nha!” Cha Bạch lừa gạt cô con gái ngây thơ.

“Đừng nói xạo với Ninh Ninh, uống thuốc thì cơ thể mới hết bệnh!” Kết quả là cô con gái liều chết chứ không uống.

“Ninh Ninh ăn canh giỏi thì tối nay papa kể chuyện cổ tích cho Ninh Ninh nghe nha!” Cha Bạch dụ dỗ.

“Ninh Ninh đã lớn rồi, buổi tối ngủ không cần phải nghe chuyện cổ tích nữa.” Cô bé kháng cự.

Nghe đoạn đối thoại của hai cha con, Bạc Cạnh vừa đưa cơm vào trong miệng, suýt nữa thì phun ra, nhưng anh vẫn giữ vững phong độ như những gì đã được học ở Anh quốc, mi mắt rũ xuống, chăm chú ăn cơm, giả vờ như mình không nghe thấy gì.

Không ngờ, cha Bạch lại đem ngọn lửa chiến tranh lan tới trên người anh: “Hôm nay là ngày đầu tiên anh Bạc tới nhà chúng ta, Ninh Ninh không chịu uống canh mà còn nghịch ngợm như vậy thì anh Bạc sẽ nghĩ Ninh Ninh là một đứa trẻ không ngoan đấy!”

Bạc Cạnh bất đắc dĩ, anh sớm biết cái cách giáo dục con gái của cha Bạch có vấn đề, thậm chí cả lời này mà cũng nói ra được, chẳng lẽ không sợ cô bé sẽ bắt chước sao?

Mặc dù cha Bạch chỉ cố ý hù dọa, nhưng Bạch Nhạc Ninh lại ngoan ngoãn rút lui, vội vàng lén lút quan sát Bạc Cạnh đang ngồi đối diện, vừa đúng lúc Bạc Cạnh lại để lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, khiến cho Bạch Nhạc Ninh hiểu lầm, cho là anh đã nghĩ mình như thế, nghĩ mình là một đứa trẻ hư.

Cô gái nhỏ chán nản, mếu máo cầm thìa lên, múc từng muỗng từng muỗng canh có thể so với thuốc thập toàn đại bổ kia, cho vào trong miệng, sau đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ nghiêm túc không phù hợp với lứa tuổi của cô, cô nhấn mạnh: “Anh Bạc, Ninh Ninh là bé ngoan, anh đừng nghe papa nói bậy!”

Hả? Nhạc Ninh lại dám bảo mình ‘nói bậy’?

Ánh mắt của cha Bạch khẽ trầm xuống, lẩm bẩm nói: “Ninh Ninh, chỉ cần nhắc tới anh Bạch thì con sẽ nghe lời, nhưng hai đứa mới quen biết chưa được nửa ngày, điều này làm baba đau lòng quá. . . .”

Tình hình này, nếu anh không nói gì thì không ổn rồi.

Rốt cuộc Bạc Cạnh cũng đặt đũa xuống, trấn an cô gái nhỏ đang buồn bực trước: “Cho dù Ninh Ninh không uống canh thì cũng là một bé ngoan mà! Vả lại. . . .” Anh không kìm được vui vẻ nơi đáy mắt, nhìn về phía cha Bạch: “Cháu rất xin lỗi, chú Bạch!” Nhịn, phải nhịn, ngàn vạn lần không được cười.

Đáng tiếc, sự kìm chế của anh chỉ đổi lấy ánh mắt xem thường của vị papa đại nhân nào đó.

Mặt khác, cô gái nhỏ vừa nghe anh nói vậy thì vô cùng sung sướng mà giơ tay hình chữ V: “Oh yeah! Anh Bạc là tốt nhất!” Hô xong khẩu hiệu, cô gái nhỏ nhảy xuống ghế, bước vòng qua bàn tựa như một làn khói, đi tới chỗ ngồi của Bạc Cạnh: “Ninh Ninh thích anh Bạc! Vì thế, tối nay Ninh Ninh muốn ngủ cùng anh!”

Cái gì? Sao mọi chuyện lại phát triển tới mức này?

Cha Bạch trừng mắt nhìn Bạc Cạnh giống như đang nhìn kẻ thù, thằng nhóc này, giỏi lắm, vừa mới tới mà đã cướp mất con gái bảo bối của ta?

Bạc Cạnh không có cách nào phản bác, nếu chú Bạch còn tiếp tục dạy dỗ con gái mình như vậy thì sau này chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn!

Chỉ còn cái người đề xuất ‘ngủ chung’ là vẫn trưng ra vẻ mặt ngây thơ, như thể đó chỉ là một ‘yêu cầu nhỏ’

Một năm rất nhanh đã trôi qua, cuộc sống của Bạc Cạnh ở nhà họ Bạch dần dần đã trở nên ổn định.

Dưới sự nỗ lực và sự trêu chọc vô tình hay cố ý của Bạc Cạnh, mà trước mắt, anh đã lấy được lòng tiểu công chúa của nhà họ Bạch, điều này khiến cho một người làm cha như cha Bạch vừa vui mừng, vừa tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Vui mừng là vì rốt cuộc ông cũng không cần phải bày trận chờ đón quân địch để giải quyết đống hồ sơ chất chồng ở công ty nữa, trước khi Bạc Cạnh đến đây thì không biết khi nào Ninh Ninh sẽ bị bệnh, không biết lúc nào thì cô sẽ gào khóc muốn có papa bên cạnh, khiến ông nhất định phải gạt đống công việc sang một bên để cấp tốc chạy về nhà điểm danh với con gái.

Tức đến nghiến răng nghiến lợi bởi vì Bạc Cạnh và Ninh Ninh nhà ông càng ngày càng thân thiết, cả ngày lẫn đêm đều nói mỗi một câu ‘em thích anh Bạc nhất’, có chuyện gì không hài lòng với ông thì lại đem kể hết cho Bạc Cạnh, rõ ràng ông là cha, tại sao lại cứ có cảm giác như mình là kẻ đáng thương bị con gái bỏ rơi vậy, điều này bảo ông phải làm sao chịu nổi? Ông không hài lòng, thật sự rất không hài lòng.

Ngược lại thì Bạc Cạnh cực kỳ cực kỳ hài lòng.

Trong một năm này, chỉ cần khi anh có thời gian rảnh rỗi thì cô gái nhỏ sẽ luôn ở bên cạnh để nói chuyện với anh, trên thực tế, Ninh Ninh là một đứa trẻ hiểu chuyện, không phải là một đứa trẻ vô tâm, trừ lúc ở nhà cô hay thích ngúng nguẩy làm nũng, ngang ngạnh tùy hứng, thế nhưng đó cũng chỉ là cách để cô nhấn mạnh sự tồn tại của mình mà thôi.

Mới đầu, Bạc Cạnh chẳng qua chỉ cảm thấy cô là một cô bé ngốc nghếch đáng yêu, về sau lại từ từ phát hiện, cô thật sự rất khéo hiểu lòng người. Làm sao bây giờ? Hình như anh đã yêu cô gái nhỏ hoạt bát nghịch ngợm này mất rồi, đáng tiếc là cô còn quá nhỏ, phải đợi đến khi cô hiểu được cái gì gọi là ‘yêu mến’ thì lúc đó hai từ ‘thích nhất’ mới có ý nghĩa.

Bạc Cạnh vừa đạt hạng hai toàn quốc trong kỳ thi toán lý, được thông qua kỳ thi cuối cấp, vì thế nên anh được nghỉ sớm hơn những bạn học khác đến hai tuần, ngay cả những buổi học cuối kỳ cũng chẳng muốn vào lớp.

Rút một quyển tạp chí từ trong giá sách, anh lại vô tình liếc lên tấm hình được đặt trên nóc tủ.

Đó là tấm hình bọn họ mới chụp cách đây không lâu, lúc anh và Ninh Ninh đi công viên, cô gái nhỏ trong hình đang nằm trên lưng anh, cười đến rạng rỡ, một tay bám ở bả vai anh, một tay đặt ở trên đầu anh tạo thành chiếc sừng trâu.

Lòng anh thoáng chốc trở nên vui vẻ, Bạc Cạnh mím môi dựa vào đầu giường, mở cuốn tạp chí, thờ ơ lật vài trang, trong đầu âm thầm tính toán thời gian tan học của Bạch Nhạc Ninh.

Kể từ khi Bạch Nhạc Ninh học tiểu học tới nay, bởi vì dáng vẻ đáng yêu, miệng lưỡi lại ngọt, khiến cho rất nhiều giáo viên quan tâm đến cô, các bạn học cũng thích chơi chung với cô, cho nên, mặc dù nói đi học đối với cô là một thể nghiệm, thế nhưng mỗi ngày cô đều vui vẻ khoác cặp đi học, sau khi tan học về nhà thì cũng rất vui vẻ kể lại những chuyện đã diễn ra trong ngày hôm đó.

Mặc dù cha Bạch chỉ nói ngoài miệng, thế nhưng vẫn luôn âm thầm than trách địa vị của mình trong lòng con gái càng ngày càng thấp, nhưng số lượng công việc càng ngày càng nhiều, quả thật là ông không còn cách nào để chăm sóc Ninh Ninh tốt hơn, huống chi bây giờ Bạch thị đang trong giai đoạn khởi đầu, ông không thể nào bỏ mặc được.

Tiểu Nhạc Ninh thông minh, cũng biết công việc của cha mình rất quan trọng, hơn nữa, bây giờ đã có người ăn cơm cùng cô, nói chuyện cùng cô, cho nên cô cũng không làm khó cha Bạch nữa.

“Ninh Ninh đi học, nếu có bài nào không hiểu thì sẽ hỏi anh Bạch, baba không có nhiều thời gian, chỉ cần trở về ăn tối cùng với Ninh Ninh là tốt rồi, công việc ở công ty cũng đủ khiến baba mệt lắm rồi!” Từ sau khi Bạch Nhạc Ninh lên tiểu học, dưới sự ảnh hưởng của bạn tốt Trần Hiểu Ý thì rốt cuộc cô cũng đã phát âm chính xác được hai từ ‘baba’.

Lời này của con gái khiến cha Bạch vừa vui vừa buồn.

Vui vì con gái quả thật đúng là tri kỉ, không uổng công ông đã thương yêu cô. Buồn là vì con gái mình đã thay đổi từ lúc nào mà ông cũng không hề hay biết, thật là đáng trách.

Nhưng dù sao Ninh Ninh cũng chỉ mới học tiểu học, việc học căn bản cũng không quá cấp bách, bài học cũng rất đơn giản, mà thành tích của thằng bé Bạc Cạnh kia thì rất xuất sắc, cũng không đến nỗi không thể dạy cho cô, hơn nữa, con gái của ông thông minh như vậy, học cái gì cũng chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng sự thật đã chứng minh rằng suy nghĩ của cha Bạch quá ngây thơ, đứa trẻ ở nhà thông minh lanh lợi nhưng chưa chắc đến trường học là có thể cầm cờ đi trước, hay nói ngược lại, cho dù ở trường là một học sinh giỏi thông minh nhưng chưa chắc về đến nhà lại có thể học tập xuất sắc.

Hôm nay là ngày trường tiểu học Giai Duyệt phát phiếu điểm, học sinh lớp một - Bạch Nhạc Ninh mang phiếu điểm từ trường về nhà, suốt cả đường đi cô bé khóc đến rối tinh rối mù, đến tận khi bước vào nhà rồi mà vẫn còn nức nở.

Bạc Cạnh vốn đang nằm trên giường đọc báo, lỗ tai thính lại nghe thấy tiếng khóc của tiểu Nhạc Ninh, anh vội vàng ném báo xuống giường, đứng dậy mở cửa, sau đó cũng không ngoài ý muốn trông thấy một đôi mắt đẫm lệ xuất hiện trước cửa phòng mình.

“Ninh Ninh, làm sao vậy? Có ai bắt nạt em à?” Bạc Cạnh nhẹ nhàng vươn tay kéo hai tay đang dụi mắt của cô: “Đừng dụi nữa, sẽ bị đau mắt đấy!”

Bạch Nhạc Ninh nâng khuôn mặt đầm đìa nước mắt, vươn tay về phía Bạc Cạnh đòi ôm: “Anh Bạc, thành, thành tích của em. . .Hu hu hu. . .”

A, thủy mạn kim sơn nha (*)

(*) Nước lũ ngập tràn

Bạc Cạnh cũng không do dự, bế Bạch Nhạc Ninh vào phòng, để cô ngồi ở mép giường, kiên nhẫn đợi cho tiếng khóc của cô nhỏ dần rồi mới hỏi: “Thành tích thế nào?”

Thật ra thì anh đã nắm rõ từ trước, Ninh Ninh học ở trường tiểu học Giai Duyệt có vẻ nhẹ nhõm, kiểm tra giữa kỳ cũng chỉ cần nguệch ngoạc vài chữ thì cũng qua được, hôm nay rốt cuộc nhà trường cũng phát phiếu điểm, nghĩ đến kết quả thi của Ninh Ninh không bằng người khác, cô bé này tâm cao khí ngạo, tám phần chắc là giáo viên đã nói cái gì nên cô mới khóc như vậy. d

Bạch Nhạc Ninh hít hít mũi, Bạc Cạnh trông thấy cô lại sắp sửa dùng nước mắt dìm chết anh, đành nâng tay xoa đầu nhỏ của cô, vỗ về an ủi: “Thi không tốt sao?”

Bạch Nhạc Ninh chỉ dùng âm thanh nghẹn ngào để trả lời anh.

Ôi, thật xui xẻo, bị anh đoán trúng rồi.

Bạc Cạnh nâng trán, không dám để cho tiếng thở dài bật ra khỏi miệng, lúc này nếu anh để cho cô nhóc nghe thấy mình than thở thì chắc cô bé sẽ càng khó chịu hơn.

“Không tốt cũng chẳng sao, cái chuyện học hành ấy mà, thi lại một vài lần cũng là chuyện bình thường thôi.” Anh cố vắt óc an ủi cô: “Em mới học lớp một, sau này có gì không hiểu thì cứ hỏi anh, chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định có thể đạt được thành tích tốt. . .”

Nói một tràng dài, kết quả hình như lại không gãi đúng chỗ ngứa, tâm tình của Bạch Nhạc Ninh càng tệ hơn.

Bạc Cạnh tốn hết nước bọt để an ủi, rốt cuộc cũng đầu hàng, dứt khoát tự mình hành động, anh tự động mở cặp sách của Bạch Nhạc Ninh rút phiếu điểm ra xem.

Có vẻ như đây chính là đầu sỏ làm cho cô nhóc này khóc rồi.

Sau khi xem lướt qua một lần, tất cả đều xuất sắc, không có gì để nói. . . A! Không đúng, không phải là không có vấn đề, mà là có một vấn đề rất lớn!

Bạc Cạnh không thể tin, nắm chặt phiếu điểm, nhìn một lần rồi lại nhìn thêm lần nữa, cuối cùng, ngón tay anh run lên, cực kỳ dè dặt hỏi: “Khụ, điểm môn số học có bị tính nhầm không?” Ai đến nói cho anh biết, điểm này gần bằng zero rồi, rốt cuộc là cô thi kiểu gì đây? die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

Một câu đâm trúng tử huyệt.

Khóe miệng Bạch Nhạc Ninh co quắp, nước mắt lại một lần nữa trào ra: “Anh Bạc. . . Hức. . .”

Bạc Cạnh đau lòng ôm lấy vai cô: “Ninh Ninh ngoan, không khóc, không khóc nhé, môn số học vốn không dễ, em đừng khóc!”

Bạch Nhạc Ninh quệt nước mắt: “Hức hức, cả lớp ai cũng được chín mươi mấy điểm, có mấy bạn còn được một trăm điểm, ngay cả thầy giáo cũng nói những bài toán này rất đơn giản, chỉ có em, huhu, cả lớp chỉ có mỗi mình em đần nhất, ngay cả phép cộng trừ cũng làm không xong!”

Bạc Cạnh tuyệt đối im lặng.

Môn số học lớp một, nói đơn giản quả thật là không thể đơn giản hơn, có mấy lần Ninh Ninh đã hỏi anh mấy loại câu hỏi như ‘Tiểu Hồng có một quả táo, tiểu Minh có ba quả táo’, anh cũng đã từng xem qua vở toán của cô, quả thực là. . . . Tóm lại, trên mọi phương diện, Ninh Ninh có vẻ lanh lợi, thi toàn quốc mà được điểm như thế thì tuyệt không thể dùng hai chữ ‘thái quá’ để hình dung rồi.

Đang nghĩ như vậy thì bên tai lại truyền đến âm thanh nức nở buồn bã: “Có phải em vụng về lắm không? Hức, tất cả mọi người đều thi tốt như vậy, còn có người cười nhạo gọi em là Ninh Ninh ngốc nữa. . . .”

Hả, thật là quá đáng, Ninh Ninh nhà bọn họ cũng chỉ bị kém mỗi môn số học mà thôi! Ai dám nói bảo bối của anh như vậy?

“Ninh Ninh là cô gái thông minh nhất trong mắt anh Bạc nha, những người nói Ninh Ninh ngốc mới đúng là ngốc, Ninh Ninh đừng đau lòng nha!” Bạc Cạnh tâng bốc cô lên tới đỉnh đầu, sau đó lại thản nhiên buông lời khách sáo: “Anh Bạc dạy em môn số học để sau này điểm của em còn cao hơn bọn họ, để cho bọn họ không dám nói em ngốc nữa! Được rồi, đừng buồn, tới nói cho anh nghe, là ai có mắt không tròng, lại dám chọc công chúa nhỏ nhà chúng ta nước mắt nước mũi đầm đìa như vậy?”

Bạch Nhạc Ninh kháng nghị: “Người ta mới không có nước mắt nước mũi đầm đìa như vậy!” Lại nói tiếp: “Là cái tên ngồi sau em! Cậu ta thật đáng ghét, cực kỳ đáng ghét, lần nào cũng kéo tóc của em, lại còn lén lút bỏ sâu vào cặp của em, nói em sau này lớn lên sẽ giống sâu. . .”

Bạc Cạnh nhướng mày, chăm chú lắng nghe Bạch Nhạc Ninh tố cáo tội trạng của đối phương.

Cuối cùng, Bạch Nhạc Ninh quy kết một câu: “Dù sao cũng chính là một tên siêu cấp bại hoại!”

“Nhưng mà, Ninh Ninh à. . .” Bạc Cạnh chậm rãi vén tóc mái có chút tán loạn của cô sang một bên: “Sao trước giờ không nghe thấy em nhắc tới chuyện này?”

Bạch Nhạc Ninh bĩu môi nói: “Đó là bởi vì lớp tụi em mới vừa đổi chỗ ngồi, mà số em xui nên mới rút trúng phải chỗ ngồi hiện tại, lúc trước là tiểu Ý Ý ngồi đằng sau, cậu ấy không hề bắt nạt em!”

“Là vậy à. . .” Giọng điệu của anh chậm rãi dịu dàng giúp Bạch Nhạc Ninh bình tĩnh hơn rất nhiều, trong lòng anh lại hạ một quyết định.

Sau khi trường tiểu học Giai Duyệt công bố điểm thi cuối kỳ thì sẽ tổ chức họp phụ huynh, trên nguyên tắc là muốn mọi người tham gia, Bạch Nhạc Ninh cũng không ngoại lệ, lại vừa đúng khoảng thời gian cha Bạch đang xử lý một hợp đồng sáp nhập của công ty, không có cách nào dành thời gian cho việc khác, mấy ngày kế tiếp lại không ngừng họp hành thương thảo, cũng chả dư ra được một chút thời gian rảnh rỗi.

Mọi người đều biết, họp phụ huynh kiểu gì cũng phải mất cả một buổi sáng, thậm chí có khi còn lấn sang cả buổi chiều nữa.

“Baba thật sự không thể đi sao?” Bạch Nhạc Ninh vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Hí hí, con gái ngoan, con nhất định là sẽ ủng hộ công việc của ba đúng không, họp phụ huynh thì cũng có thể để cho tiểu Cạnh. . .” Thanh âm của cha Bạch càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng là biến mất trong sự trầm mặc của cô con gái, ông chột dạ lau mồ hôi: “Ha. .ha ha. . Để cho tiểu Cạnh đi không được sao? Đều là người nhà, người nhà. . .”

Bạch Nhạc Ninh thất vọng sụp vai: “Vâng.”

Bạc Cạnh liếc cha Bạch một cái, kiểu này là muốn đẩy trách nhiệm cho anh đây mà.

Công ty nhiều việc bận rộn cũng không phải là cái cớ, từ trước tới giờ cha Bạch luôn nuông chiều yêu thương con gái, bây giờ có người thay thế ông rồi, ông có thể an tâm dấn thân vào sự nghiệp, anh thật sự không biết là nên cám ơn cha Bạch vì đã tin tưởng mình hay là nên lấy oán trả ơn, bỏ cô bé chạy lấy người nữa.

Thật ra Bạc Cạnh đã sớm biết gần đây cha Bạch đang bận giải quyết hợp đồng sáp nhập trong công ty cho nên không có cách nào đi họp phụ huynh, thế nên anh đã chờ cha Bạch giao lại trách nhiệm này cho mình.

Vì vậy buổi sáng hôm sau, khi Bạc Cạnh nắm tay Bạch Nhạc Ninh tới trường, chậm rãi bước vào cổng trường tiểu học Giai Duyệt thì tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Ở trường học, Bạch Nhạc Ninh nổi tiếng là xinh đẹp, gia cảnh tốt, tướng mạo tốt, nhân duyên cũng tốt, cho nên có rất nhiều bạn học nhận ra cô, mà Bạc Cạnh tuấn tú mang chút ngây ngô của thiếu niên xen lẫn một chút gì đó thành thục của người đàn ông khiến cả người anh toát ra một loại khí chất đặc biệt, mọi người bỗng dưng bàn tán xôn xao, từ thấp đến cao, cho dù là nam hay nữ đều bắt đầu âm thầm đoán xem anh có phải là anh trai của Bạch Nhạc Ninh hay không, ngay cả một số bậc phụ huynh học sinh cũng bị kinh động, ánh mắt lại vô tình hay cố ý xẹt ngang qua đây.

Đối với ánh mắt của mọi người, Bạc Cạnh cũng lịch sự đón nhận, thái độ vẫn vô cùng nhàn nhã khiến cho đám trẻ và mấy người phụ huynh cảm thấy lúng túng, rối rít quay đầu lại, không dám nhìn theo bọn họ nữa.

Suốt cả đường đi, Bạch Nhạc Ninh hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý, trong lòng như nở hoa, cô không khỏi lắc lắc cánh tay của Bạc Cạnh, cười hì hì nói: “Anh Bạc, nhiều người đang nhìn chúng ta kìa!” Trong giọng nói chất đầy sự kiêu ngạo và tự hào, giống như cái người đang bị nhìn như động vật quý hiếm đó không phải là Bạc Cạnh mà là cô mới đúng.

Bạc Cạnh cúi đầu cười khẽ, vươn ngón tay nựng nựng má hồng của cô: “Không buồn vì thành tích của mình nữa sao?”

Bạch Nhạc Ninh le lưỡi: “Có anh Bạc giúp em rồi, em còn lo gì nữa?”

Hai người nói chuyện một hồi thì cũng đã đi đến lớp của Bạch Nhạc Ninh.

“Tiểu Ý Ý!” Bạch Nhạc Ninh vẫy tay với một cô bé ở trong lớp học.

Giáo viên chủ nhiệm đang đứng trước cửa nói chuyện với một vị phụ huynh, bên cạnh có một cô bé mặc đồng phục học sinh, chính là Trần Hiểu Ý, bạn tốt trong lớp của Bạch Nhạc Ninh, bởi vì không biết phải làm gì nên lúc này, cô bé đang nhàm chán nghịch bím tóc của mình.

Nghe thấy Bạch Nhạc Ninh gọi, ánh mắt của Trần Hiểu Ý bỗng lộ ra vẻ hưng phấn: “Tiểu Ninh Ninh, cậu tới rồi!” Lại nhìn đến người đang nắm tay Bạch Nhạc Ninh, vừa trông thấy Bạc Cạnh, cô bé há to miệng, khoa trương kêu lên: “Oa, tiểu Ninh Ninh, đây là anh cậu sao?”

Cô hét to dọa giáo viên chủ nhiệm giật mình, quay đầu lại lại thấy một thiếu niên tuấn tú, vóc dáng cao gầy có chút mỏng manh đang gật đầu chào mình.

Khóe miệng khẽ cong lên, nụ cười nhẹ nhàng, còn cả đôi mắt xinh đẹp kia nữa. . . .

Giáo viên chủ nhiệm gần như si mê.

Bạch Nhạc Ninh lại không vui, cô bé hệt như một nữ thổ phỉ, mạnh mẽ ôm chặt lấy cánh tay của Bạc Cạnh, dùng sức trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào cô giáo mà bình thường mình yêu thích nhất, cô sợ anh Bạc ‘của mình’ sẽ bị người ta cướp mất.

Cho đến khi có người ho nhẹ một tiếng thì cô giáo mới hốt hoảng bối rối, nhớ ra mình nên nói gì đó:

“À, xin hỏi cậu là…” Còn trẻ như vậy, chắc là anh trai của học sinh mình rồi.

Bạch Nhạc Ninh tuy lùn nhưng suy nghĩ không thấp, cô cố gắng hạ giọng, tiếp lời của chủ nhiệm: “Cô giáo chỉ lo nhìn anh Bạc, căn bản là không phát hiện ra em.”

Trần Hiểu Ý ngoác miệng cười lớn.

Bạc Cạnh cũng nén cười đến mức không thể nén hơn được nữa, nhưng lại không thể không cho vị giáo viên chủ nhiệm nào đó mặt mũi, nên anh không thể làm gì khác hơn là gõ nhẹ lên trán Bạch Nhạc Ninh, ngược lại lại cười cười xin lỗi: “Ngại quá, ba của Ninh Ninh có việc, không có thời gian nên tôi thay mặt phụ huynh của Bạch Nhạc Ninh tới đây để họp phụ huynh cho cô bé!”

Anh nói một cách ngắn gọn nhưng đồng thời cũng vô cùng rõ ràng, dù thế nào thì anh cũng không thừa mình là anh ruột của Ninh Ninh, người ngoài nghĩ sao về quan hệ của anh và Ninh Ninh thì anh cũng mặc kệ, huống chi mục đích hôm nay anh tới đây cũng không phải bởi vì họp phụ huynh.

Giáo viên chủ nhiệm nâng gọng kính, cười rộ lên: “Ahaha, thì ra là phụ huynh của bạn học Bạch, xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm năm nhất, họ Vương, cậu gọi tôi là cô giáo Vương được rồi!”

Trần Hiểu Ý đã sớm đến bên cạnh Bạch Nhạc Ninh, nhân lúc người lớn vẫn chưa nói chuyện xong, thì cô bé chọt chọt vào vai Bạch Nhạc Ninh, nhỏ giọng nói: “Này, đây chính là anh trai mà cậu kể đó sao? Dáng dấp thật tuấn tú nha!”

Bạch Nhạc Ninh hất cằm nói: “Đó là dĩ nhiên, anh Bạc rất ưu tú, học cũng giỏi nữa!”

Trần Hiểu Ý liếc nhìn Bạc Cạnh cao hơn mình rất nhiều, tiếp tục nhỏ giọng trao đổi: “Mê hoặc luôn cả giáo viên lớp mình, lần này cậu xong đời rồi, chờ đến khai giảng thì cậu chắc chắn sẽ bị đám đàn chị lớp trên chặn đường.”

Bạch Nhạc Ninh không hiểu lắm: “Tại sao?”

Trần Hiểu Ý lắc đầu cười ranh mãnh: “Mấy người đó muốn kết giao với anh cậu chứ sao!”

Bạch Nhạc Ninh vẫn không hiểu: “Kết giao thì kết giao, sao tớ lại xong đời?”

“Ngốc!” Trần Hiểu Ý chỉ hận rèn sắt không thành, hung hăng nhéo tay Bạch Nhạc Ninh khiến cô sợ hãi kêu lên: “Cậu làm gì vậy?!” Cô tức giận, thấp giọng oán trách: “Đau muốn chết! Sao lại nói tớ ngốc?”

“Không nói chuyện này nữa!” Trần Hiểu Ý phất tay, ra vẻ không muốn so đo với tiểu nhân: “Tiểu Ninh Ninh, kỳ nghỉ tới có muốn đi leo núi không?”

Bạch Nhạc Ninh còn chưa kịp nói gì thì Bạc Cạnh đã nói chuyện xong với giáo viên rồi, cô hơi chần chừ, bối rối nhìn Trần Hiểu Ý: “Tớ sẽ trả lời sau nhé!”, sau đó lại chạy theo Bạc Cạnh vào lớp học.

Đúng như những gì đã tưởng tượng, trong lớp học đã sớm vỡ òa, từ khi Bạc Cạnh bước vào, mọi người bên trong liền xì xào bàn tán, bởi vì chủ nhiệm lớp, cha Trần và Bạc Cạnh đã đứng che khuất Bạch Nhạc Ninh cho nên dù mọi người trong lớp có cố gắng rướn cổ cũng không thấy rõ rốt cuộc Bạc Cạnh là phụ huynh của ai, chờ đến khi anh dắt tay Bạch Nhạc Ninh bước vào thì chủ nhiệm lớp mới bắt đầu giới thiệu.

Lúc này đám quỷ nhỏ rốt cuộc mới biết rõ, thì ra là anh trai của Bạch Nhạc Ninh.

Có một bạn học nữ bởi vì hâm mộ nên nhỏ giọng nói: “Thật là hạnh phúc, Bạch Nhạc Ninh đã rất xinh đẹp, không ngờ anh trai của cô ấy cũng đẹp như vậy, thật là tuyệt diệu!”

Trước khi ra ngoài, mẹ Lý đã cẩn thận giúp Bạch Nhạc Ninh ăn mặc tỉ mỉ, khiến cho ai ai cũng không cách nào cự tuyệt được niềm yêu thích, sự ngưỡng mộ và ghen tị đối với cô.

Chờ tất cả phụ huynh và học sinh ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình thì cuộc họp mới bắt đầu diễn ra theo khuôn khổ từ trước đến nay, nội dung cực kỳ nhàm chán, một vài phụ huynh vẫn chưa trải qua cho nên cũng chưa chuẩn bị tâm lý tốt, vừa khó chịu ngồi nghe chủ nhiệm báo cáo chi tiết tình hình tổng kết cuối kỳ và triển vọng trong tương lai, vừa phải trưng ra khuôn mặt vui vẻ, thế nhưng trong lòng lại không ngừng gào thét, tại sao còn chưa nói đến con của tôi?

Đây cũng là lần đầu tiên Bạc Cạnh đi họp phụ huynh, chẳng qua là cảm giác mới lạ cũng không kéo dài quá lâu, anh lại đem ý định báo cáo với chủ nhiệm lớp chuyển đến hai mẹ con ngồi phía sau.

Trước đó Ninh Ninh cũng đã nói một lần, phụ huynh ngồi theo vị trí của học sinh, cho nên sau lưng đã có một cậu nhóc dùng đôi mắt trâu trừng anh nửa tiếng rồi, chắc hẳn là ‘tiểu tử thúi’ hay bắt nạt Ninh Ninh đây mà.

Lại qua thêm một tiếng đồng hồ, cuối cùng thì chủ nhiệm lớp cũng nói xong tất cả mọi vấn đề, cũng không quên khen ngợi và khích lệ mỗi một học sinh trong lớp.

“Vậy bây giờ xin mời quý phụ huynh ra về, ai có vấn đề gì thắc mắc thì cứ trực tiếp hỏi tôi!”

Lời nói của giáo viên chủ nhiệm khiến cho tất cả đám phụ huynh học sinh như trút được gánh nặng, đồng loạt thở ra một hơi ngột ngạt, sau đó lục đục kéo ra khỏi lớp học, dưới sự hướng dẫn của đám trẻ, tất cả đồng loạt kéo nhau xuống sân trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.