Cứ như vậy, cô đi phát từ thiện cho bốn ngôi làng nữa. Lúc trên đường về, xe cô bị hai chiếc BWM sang trọng bao vây. Hai chiếc xe chỉ chèn ép chiếc xe con mà cô ngồi còn hai chiếc xe tải lớn kia không bị sao hết. Cô nghĩ họ nhằm vào cô, trên xe của cô chỉ có duy nhất tài xế lái xe và hai người vệ sĩ đi theo bảo vệ cô, cũng may những người khác ngồi xe riêng của họ nên may mắn thoát nạn. Người vệ sĩ ngồi hàng ghế trên thấy tình hình khẩn cấp liền gọi điện thông báo cho Nhật Minh.
“Ông chủ, hiện tại chúng tôi đang trên đường về thì phát hiện có hai chiếc BWM chèn ép, khả năng lớn họ nhằm vào phu nhân”
“Bật định vị lên” giọng nói trầm trầm phát ra, lạnh lùng, nghe như giọng Diêm Vương dưới địa ngục vậy, lần đầu nghe thì cô thấy sợ nhưng giờ cô nghe thấy giọng nói ấy không khác gì liều thuốc an thần đối với cô cả. Nhật Minh sẽ đến cứu cô ngay thôi, không việc gì phải sợ! Cô cố gắng tự trấn an bản thân mình như vậy.
Chiếc xe BWM kia vẫn tiếp tục chèn ép xe cô, ba chiếc xe phóng như bay trên đường cao tốc, người trong chiếc xe BWM gần như mất kiên nhẫn, cầm súng rồi chui đầu ra khỏi cửa kính xe bắn vào chiếc xe ferrari đỏ của cô. Tim cô đậo thình thịch nhưng quay ngang quay ngửa nhìn hai người vệ sĩ đi theo cô vẫn ngồi im không chút động tĩnh khiến cô bỗng chốc hoảng sợ. Viên đạn bắt vào cửa kính xe nhưng không tạo nên bất kì một vết xước nhỏ nào, cô như muốn nhừng thở nhìn thấy vậy mới dám thở mạnh.
“Xin phu nhân yên tâm, xe này được trang bị cửa kính trống đạn. Ông chủ ra lệnh chúng tôi không được có bất cứ hành động nào khiến phu nhân hoảng sợ, một chút nữa thôi ông chủ sẽ đến ngay” người vệ sĩ ngồi hàng ghế trên quay xuống cúi đồng cung kính nói với Di Nhiên.
“Ừ....” Trời ạ! Cái gì mà không khiến tôi hoảng sợ, thà mấy người moi súng ra đáp trả lại họ còn hơn là cứ ngồi im thế này mới khiến tôi hoảng sợ đây này. Hixx.... Lần đầu tiên cô thấy cảnh này đấy!! Làm gì có ai bị truy sát mà bình thản như mấy người này chứ. Chẳng giống như mấy bộ phim, mấy cuốn tiểu thuyết mà cô đọc trước nay gì cả. Cửa kính trống đạn nhưng nếu áp lực từ bên ngoài vào quá lớn sẽ dẫn đến nổ xe cũng nên, họ không nghĩ đến vấn đề này sao?
Hai chiếc xe kia liên chèn ép cô, ngồi nhìn bọn họ mà cô cũng phải lắc đầu chán nản. Cửa kính trống đạn không bắn được thì sao không biến bắn vào bánh xe! Bọn này ngu thật hay đang giả vờ chơi đùa với cô vậy trời. Chẳng biết ai thuê bọn ngốc này không biết.
Mới đi được một đoạn cô nghe thấy tiếng súng liên thanh, có mấy chiếc xe phía sau cô liên tục nhả đạn vào hai chiếc xe BWM, chắc chắn là Nhật Minh đến cứu cô rồi. Di Nhiên đang phấn khởi vui mừng thì một chiếc xe BWM mất lái đâm thẳng vào xe cô, cô đang loay hoay nhìn phía sau không phòng bị liền bị đập đầu vào cửa kính xe đau điếng người. Hai tên vệ sĩ thấy vậy giật mình quay qua hỏi han tình hình của cô rồi rút súng ra, hạ tấm kính xuống rồi liên tục bắn vào bánh xe bên phải của chiếc xe đang mất lái, theo như cô hiểu ý của bọn họ thì có lẽ hai người này muốn chiếc xe nghiêng hẳn về bên họ rồi tài xế phanh lại thì có thể chúng ta sẽ an toàn. Theo cô thấy, chiếc xe đang bị mất kiểm soát kia vẫn đang liều chết kéo theo xe cô chết chung, bọn này có vẻ rất quyết tâm giết cho bằng được cô. Tiếng súng liên tục phát ra từ bên cạnh khiến cô giật mình hoảng sợ.
“Đoàng đoàng....”
Cô không biết nên làm gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi bịt tai, không dám làm phiền bọn họ. Con người ai chẳng sợ chết, bình thường nhắc đến có thể sẽ không mấy bận tâm, không sợ mấy. Nhưng phải tự mình trải qua mới hiểu được cảm giác nó thế nào. Quá đáng sợ! Tim cô đập như muốn nổ tung ra vậy. Cô chưa từng chứng kiến cảnh này nên bây giờ cô cực kì hoang mang, sợ hãi. Cuối cùng chiếc xe BWM mất lái cuối cùng cũng đâm vào hàng rào bên đường và bị bỏ lại phía sau. Chỉ còn chiếc xe BWM cuối cùng vẫn dai dẳng quyết bám theo xe cô đến cùng. Cô vẫn đang mải quan sát tình hình cô bị tiếng tài xế làm giật mình.
“Xe mất phanh rồi!!”