Đối với Di Nhiên của trước đây mà nói, hạnh phúc đối với cô là một thứ gì đó quá xa xỉ. Từ khi bố mẹ cô qua đời, từ cái ngày đó hạnh phúc cách cô quá xa vời. Ngày ngày bị vợ chồng chú đánh mắng, chửi rủa. Cô không hề để bụng, cô nghĩ rằng họ phải nuôi một người không phải con ruột của họ trong xuốt mười mấy năm trời không phải dễ dàng gì. Khi đó cô chỉ mong mình học xong thật nhanh rồi rời khỏi nơi đang sợ này! Nhưng số phận trớ trêu. Vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu thì cô xảy ra tai nạn rồi bị mù! Khi đó cô đã tuyệt vọng đến mức muốn tự tử, cả ngày không ăn không uống mặc kệ vợ chồng nhà chú đánh đập. Cả ngày cô thu mình lại bên xó giường, cô đã nghĩ rất nhiều.
Tai nạn xe năm đó, lúc chiếc xe tải đâm phải xe gia đình cô, bố mẹ cô đã không màng mạng sống che chở cho cô. Cô không thể để họ thất vọng được! Cô không tin ông trời lãng quên cô, chắc chắn sẽ có một ngày ông trời sẽ thương sót cô, sẽ cho cô một cơ hội.
Cô biết mà! Ông trời chỉ tạm thời quên mất cô thôi. Ông đã đền bù cho cô, ông đã mang Nhật Minh đến bên cô. Đã cho cô cảm nhận được thế nào là hạnh phúc. Đã cho cô cảm nhận được sự chăm sóc, yêu thương, che chở từ anh mà cô cứ ngỡ đã mất.
Anh là tất cả của cô! Vậy nên cô rất sợ.... sợ có một ngày anh giận cô, rời bỏ cô, không yêu cô nữa. Tiếp sau đó, ly hôn.... rồi cưới một người vợ khác, xinh đẹp, tài giỏi hơn cô. Anh sẽ yêu thương, chăm sóc, che chở cho cô gái đó như đã làm với cô. Lúc đó cô phải làm sao? Cô rất sợ! Trước nay cô vẫn chọn ngoãn ngoãn bên cạnh anh, anh nói một là một, hai là hai, cô không dám cãi, chỉ ngoan ngoãn nghe theo.
Hiện tại, cô nhận được từ anh nhiều hơn cô tưởng tượng. Lúc đầu, khi mới quen anh, cô chỉ mong một điều. Anh sẽ không đánh đập cô như “ông chú” là cô đã mãn nguyện lắm rồi. Nhưng ở bên anh, cô nhận được sự chăm sóc nhiệt tình nhất, rồi còn vô tình khỏi mắt. Anh đúng là phúc tinh của cô a!!!
______
Hôm nay cô cảm thấy lo lắng không đâu, cảm giác thật bất an!
Nhưng Nhật Minh vẫn bên cô, anh giao toàn bộ công việc cho Hoàng Dũng để ở nhà. Anh nói muốn đền bù cho quãng thời gian anh khiến cô buồn, quãng thời gian cô xa anh. Lúc đấy cô đã hạnh phúc, vui sướng đến mức suýt nhảy lên.
Nhật Minh ở bên cô nhưng cảm giác bất an vẫn cứ đeo bám lấy cô khiến cô cảm thấy khó thở. Cô vòng tay qua eo ôm anh, rồi rúc đầu vào ngực anh, hít hà mùi hương nam tính của riêng anh. Nó khiến cô an tâm hơn một chút, nhỡ điều bất an này thành sự thật thì sao giờ? Cô cứ như vậy cắn cắn môi suy nghĩ.
Người ta nói, giác quan của phụ nữ rất nhạy cảm... không đúng, không đúng. Cô lắc đến muốn rụng luôn cả đầu, vẫn không ngừng cắn môi.
Nhật Minh thấy cô như vậy thì nhíu mày, cốc nhẹ một cái vào đầu cô không vui nói:
“Không được cắn môi!”
“Anh đánh em” cô ủy khuất ôm đầu, rưng rưng nước mắt nói. Thật ra cũng không đau đến mức đấy, tại anh làm cô đang suy nghĩ thì giật mình, tim đập “tứ tung“.
“Lần sau mà còn cắn môi nữa... vậy vận động một chút!” Nhật Minh nói xong không đợi cô lên tiếng, trực tiếp bế luôn cô về phòng.
___
Và sau đó là những cảnh xxoo đau mắt. Để bảo toàn bạn đọc không mất máu, không đau đầu thì tạm qua????