Khi Di Nhiên tỉnh dậy thì thấy bản thân bị trói tay trói chân treo trên nóc một căn nhà cũ nát. Cô cố gắng cựa quậy mong sao có thể thoát được, nhưng càng cựa quậy thì càng đau. Ai đó đã trói chân tay cô rất chặt, cựa quậy làm tay chân ma sát với dây thừng đến chảy máu. Cô thật sự rất sợ. Đây là đâu? Tại sao lại bắt cô? Cô đã làm gì sai sao? Nhật Minh đâu rồi? Anh đang đâu, huhu cô sợ.
Cánh cửa đột nhiên bật mở khiến cô giật mình quên luôn cả khóc. Một dáng hình quen thuộc từ từ bước đến chỗ cô.
“Chú Khánh? Chú làm gì ở đây vậy? Mau giúp cháu với huhuuu” cô bất ngờ khi nhìn thấy người chú “đáng kính” tiếp theo đó là vài người đàn ông cao lớn đi vào.
“Mày mơ à. Tao khó khăn lắm mới bắt được mày, làm gì có chuyện thả mày ra. Mày bị điên à! Haha” ông ta cầm theo một đoạn dây thừng vừa nói vừa ra sức quật mạnh vào người cô. Thân hình nhỏ bé cứ vậy đón từng trận roi đau buốt thấm vào tận sương tủy cô.
“Xin ông... Đừng đánh nữa huhuuu....... “ cơ thể cô đau rát, tay chân bị trói. Đau rát, khó chịu đến mức cô bật khóc thành tiếng.
“Mày còn dám xin tao. Hừ, con điếm. Tất cả là tại mày, thằng chồng mày thì thiếu gì tiền, tao chỉ muốn có mấy chục triệu thôi mà cũng không cho. Tao mất công nuôi mày lớn để giờ mày báo đáp tao như thế à. Tao đánh bạc thua giờ tao đang rất rất cần tiền mày hiểu không? Nếu chúng mày đã keo kiệt không cho tao thì tao đành bán đống gạo thóc tiền bạc nuôi mày lớn đem đòi lại tất cả vậy! “ ông ta vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi quất roi vào người cô.
“Á........ Tôi là muốn tốt cho ông mà. Nếu cứ tiếp tục cho ông tiền thì biết đến khi nào ông mới bỏ được thói cờ bạc” cô cố nhịn đau nói với ông ta, từng câu từng chữ nói ra cô đã cố gắng không để nước mắt rơi. Vết roi trên người cô như đang chảy máu, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Máu chảy từ lưng trượt xuống, cơ thể cô như có hàng trăm hàng nghìn con kiến đang bò trên người vậy. Vết thương sưng to rỉ máu, miệng vết thương vừa nóng vừa rát âm ỉ.
“Mày còn dám nói. Mày nhìn xem, tao có cần cảm ơn mày không. Nhìn cho kĩ vào. CMN” ông ta tức giận túm tóc cô ấn sát mặt cô vào bàn tay ông ta. Bàn tay năm ngón giờ chỉ còn hai ngón. Trông rất đáng sợ, cô trừng mắt há hốc mồm nhìn bàn tay ông ta.
“Là do ông tự chuốc lấy... Không phải lỗi của tôi... Tất cả đều tự ông.... Á á....” cô vừa nói được hai câu liền bị ông ta tát. Không đúng, là đấm mới đúng. Cú đấm của ông ta khiến môi cô bị rách chảy rất nhiều máu, cô hóa mắt đầu óc ù ù và sau đó lịm đi.
“Con điếm nhà mày! “ ông ta còn chưa hả giận, cầm roi tiếp tục đánh thật mạnh. Dùng tất cả sức lực để đánh cô, đánh đến khi ông ta mỏi tay vứt roi đi.
“Ông đánh nhỡ cô ta chết thì sao? Lúc đấy không bán được thì phí phạm “ người đàn ông đứng cạnh nãy giờ mới lên tiếng.
“Nó không chết dễ dàng vậy đâu, xe đâm còn chẳng chết. Thế này đã là gì! “ ông Khánh nhổ nước bọn xuống dưới chân cô rồi nói.
“Đi thôi. Đi ăn gì đi đã, một lát nữa bọn kia đến chắc con điếm này cũng tỉnh” ông ta cứ vậy bỏ mặc cô sống dở chết dở không quan tâm.
“Ý kiến không tồi. Haha” người đàn ông khác lên tiếng. Họ cùng nhau cười thoả mãn đi ra ngoài, thứ bọn họ cần bây giờ là đợi bọn buôn người đến rồi một tay trao tiền một tay trao người.
______
Trong lúc đó.
Tại biệt thự. Nhật Minh đang túm cổ áo Hoàng Dũng mất kiên nhẫn hét lên.
“Cậu ở nhà sao không đi cùng cô ấy, tên chết tiệt nhà cậu. Nhỡ cô ấy xảy ra chuyện gì tôi sẽ cho cậu đi theo hầu hạ cô ấy” đôi mắt hắn đỏ ngầu giận dữ.
“Nhật Minh, con phải bình tĩnh đã. Trước hết mau chia nhau ra đi tìm con bé” bà Linh lo lắng đứng dậy kéo tay con trai.
“Đúng rồi, con chíp” Hoàng Dũng vừa rồi còn đang ỉu xìu thì đột nhiên nhảy dựng lên vui mừng vỗ tay một cái rồi chạy lên phòng lấy máy tính.