Vợ Nhỏ Của Nhật Thiếu!

Chương 9: Chương 9




Di Nhiên đang ngồi suy nghĩ vấn đề hồi chiều thì tiếng chuông đồng hồ dưới nhà kêu, cái này mới vừa hôm trước cô nhờ Nhật Minh cài để cô biết còn nấu bữa tối. Tuy hiện giờ cô vẫn còn đang rất mệt với lại cô cũng không dám đối diện với bố mẹ và ông nội, nhưng cô không thể để mọi người nhịn đói được. Cô vừa mới đứng dậy định đi xuống bếp thì Nhật Minh cũng từ trong nhà tắm đi ra, tưởng cô định bỏ đi liền chạy đến bế cô nén lên giường.

“Anh làm sao vậy? Làm em giật mình!” Cô tức giận đấm mạnh vào vai hắn.

“Em định đi đâu?”

“Nấu ăn chứ đi đâu, bỏ em ra nhanh không tối nay anh nhịn đói đi ngủ giờ!”

“Anh giúp em!” Nhật Minh nói xong bỏ mặc cô nằm ở giường đi thẳng xuống bếp. Cô ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, tự nhiên ném cô lên giường rồi bỏ đi như vậy! Đáng ghét!!!

Xuống đến bếp cô lập tức bắt tay vào nấu nướng, trước hết cô cắm cơm rồi mở tủ lạnh mò thử xem còn để nấu. Trong tủ lạnh còn sót lại một ít thịt lợn, nửa con gà và vài quả trứng. Chuẩn bị đủ cả rồi thì lại chợt nhớ ra dầu ăn hết mất rồi, còn tên Nhật Minh đáng ghét kia rõ ràng nói giúp cô mà chạy đâu mất tiêu rồi.

“Anh à!” Cô từ trong nhà bếp nói vọng ra.

“Ừ, anh đây! Có chuyện gì?” Nhật Minh đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại, thấy tiếng cô gọi vội vàng cúp điện thoại rồi đi vào nhà bếp.

“Hết dầu ăn rồi, đi mua giúp em”

“Ừ”

Không có dầu ăn nên cô quyết định đem thịt lợn ra xào. Xào xong cô định lấy cái đĩa mà với mãi không tới. Nhật Minh cao 1m83 mà cô cao có 1m58 a, chiều cao quá mức chênh lệch mà trước giờ nấu ăn toàn là Nhật Minh giúp cô lấy bát đĩa, ăn xong hắn lại rửa rồi cất nên giờ muốn lấy chắc phải bắc ghế quá! Cô mò mò qua bàn ăn kéo ghế lại gần chiếc tủ để bát đĩa. Đứng lên ghế rồi mà cô vẫn phải ưỡn người lên mới đụng tới tay nắm được, mở tủ ra lại đụng phải cái cốc sứ mà tay khua loạng xoạng cả làm chiếc cốc rời đập thẳng vào đầu cô khiến cô choáng váng ngã từ trên ghế xuống. Đầu cô đau như muốn nổ tung ra vậy, đang loay hoay tìm cách đứng dậy thì Nhật Minh về, thấy cô ngã trên sàn liền chạy đến vứt luôn chai dầu ăn.

“Em sao rồi? Có đau không? Haz, chảy máu rồi!” Nhật Minh luống cuống bế cô dậy đặt cô xuống sô-pha rồi đi tìm hộp thuốc. Cô từ từ hồi phục, lúc mở mắt ra cô hơi sốc, cô nhìn thấy rồi!!!!! Thật không ngờ mà! Sao có thể.... cô khó tin quá!!! Cô nhìn kĩ từng ngóc ngách trong nhà, bộ sô-pha cô đang ngồi là màu xám chuột. Căn nhà cũng trang trí theo phong cách Châu Âu, không quá to cũng không quá nhỏ. Màu chủ đạo của căn nhà là màu trắng, gọn gàng sạch sẽ. Đang mải đánh giá ngồi nhà thì Nhật Minh mang hòm thuốc đến. Đây là chồng mình sao? Trời ơi! Hời quá!!!!

“Em làm sao vậy? Ngây ngốc cái gì?”

“Này! Sao cái mặt anh cứ xị ra vậy? Ai đánh anh à?”

“Ai dám đánh anh. Tại em í, bất cẩn. Mà em nói cái gì cơ?” Hắn đang tìm miếng băng thì chợt khựng lại, ngây ngốc nhìn cô. Người gì đâu mà đẹp trai! Hôm đầu tiên gặp hắn cô biết hắn là người đẹp trai rồi vậy mà giờ tận mắt nhìn thấy quả là..... phê!!

“Nói với anh một tin động trời nhá! Sau khi bị chiếc cốc thủy tinh rơi trúng đầu, chảy máu có một tí thôi nhưng mà em...” cô đang hăng say nói được nửa thì bị Nhật Minh cốc một cái vào đầu.

“Chảy nhiều máu thế này mà em nói một tí hả? Cấm lằng nhằn nữa, nói đúng trọng tâm!”

“Khổ quá! Thì là em nhìn thấy rồi này. Hahaah” cô vui vẻ nhéo nhéo mặt hắn thành đủ thứ hình dạng.

“Thật sao? Hahaah, vậy là nhìn thấy rồi!” Nhật Minh đơ như củ tỏi, mãi một lúc mới tiêu hóa hết câu của cô xong đứng phắt dậy vui vẻ nói.

“Ờ, vui thật! Nhưng em đau quá, mau mau giúp em băng bó vết thương đi em đau” tuy vui thật nhưng đau ai mà chịu nổi, may quá may quá..... nhìn thấy rồi! Ông trời đúng là thương cô nhất mà!!!! Băng bó xong Nhật Minh chạy thẳng vào thông báo cho ông nội và bố mẹ biết, còn Di Nhiên tiếp tục nấu ăn. Mà cái tên Nhật Minh ngốc này còn chưa lấy đĩa giúp cô đã chạy mất rồi! Nấu xong, dọn dẹp lại bàn ăn đang dọn đồ ăn lên thì mẹ Linh chạy đến ôm lấy mặt cô nước mắt nước mũi tèm lem.

“Di Nhiên, con thật sự nhìn thấy rồi sao? Trời ơi con tôi! Trán con làm sao thế này? Bị thương có nặng không? Nào, ngồi xuống mẹ xem” bà kéo cô ngồi xuống ghế tỉ mỉ hỏi thăm.

“Mẹ, con không sao! Con nhìn thấy rồi!!” Cô thấy mẹ không cũng bật khóc theo.

“Đừng khóc. Đây là chuyện vui, hahaha” cô thấy bà vừa khóc vừa cười cảm động lấy tay lau nước mắt cho bà rồi gật đầu.

“Trong cái họa có cái may, con lần sau phải cẩn thận biết chưa. Đừng để bị thương đâu đấy!”

“Dạ” cô và mẹ vẫn còn đang xúc động thì ông nội, bố Long và Nhật Minh đi ra.

“Vậy là tốt rồi, mau ăn cơm” ông nội ngồi xuống ngõ 2 tiếng vào bàn ăn nói. Mọi người ai về chỗ người đó bắt đầu ăn cơm. Nhật Minh thì nãy giờ không ăn cơm chỉ chống cằm nhìn cô cười cười khiến cô tức giận không nhuốt nổi cơm.

“Trước giờ anh đều nhìn em như vậy hả?”

“Ừ! Nhưng hôm nay nhìn nhiều hơn một chút”

“Anh còn như vậy nữa.... em, em không ăn nữa!” Nhìn vậy ai mà ăn nổi hả trời! Thật ra được trai đẹp nhìn mình chăm chú vậy cũng thích nhưng mà khổ quá! Ai lại chống cằm nhìn con nhà người ta từ đầu bữa đến cuối bữa, nhuốt mãi mới trôi được hột cơm.

“Vợ anh thật đẹp nha!”

“Giờ anh mới biết sao? Mau ăn cơm đi, người gì đâu mà.... hết thuốc chữa“.

“Anh khen em đẹp mà”

“Vậy anh muốn sao?”

“Em phải thưởng cho anh!” Nhây! Quá nhây.... lại còn làm nũng mới sợ chứ. Miễn dịch với trai đẹp của cô kém lắm, lại bị hắn tập kích không biết nên phản ứng thế nào liền ngây ngốc gật đầu.

“Hâha, em hứa rồi đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.