Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 631: Chương 631: 1




Mông vẫn không sao, không có máu thịt đầm đìa.

Nguy thật!

Cô vỗ ngực, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Cả người đều là mồ hôi lạnh, cửa sổ không đóng, gió lạnh không ngừng lùa vào.

May chỉ là một giấc mơ!

Giấc mơ này khiến cô bị dọa không ít, quyết định ngày mai không cần ăn sáng, cứu trực tiếp rời khỏi thì hơn.

Cô đặc biệt đặt báo thức rất sớm, sáu giờ sáng hôm sau liền bò dậy.

Vội vàng rửa mặt, sau đó gọi điện thoại cho Khương Tuấn để anh ta nhanh đến đón cô.

Cô vội vã xuống lầu, không nghĩ tới lúc ở cầu thang lại đụng phải Hứa An Kỳ.

Trong chớp mắt thấy cô ta, cô lập tức nhớ tới giấc mơ đêm qua.

Cô nhìn chằm chằm bụng Hứa An Kỳ, theo phản xạ mà lùi về phía sau.

“Cô rất sợ tôi sao?”

Hứa An Kỳ cười nói.

“Chị dậy sớm vậy, mọi người ăn sáng đi, bọn tôi phải về luôn đây, nhà có chút việc.”

“Hứa Minh Tâm, cô còn nhớ lần trước khi ở ngôi nhà này không? Cô mồm mép lanh lợi, phản bác từng lời của tôi khiến tôi không nói được gì. Bây giờ, vẫn là ở trong ngôi nhà này, cô hiện còn dám nói những lời đó với tôi không?”

“Không… Không dám..”

Cô ta mang thai, cô ta là lão đại, Hứa Minh Tâm sao dám đắc tội.

“Hứa Minh Tâm, cô cho là mình có thể thuận lợi gả vào nhà họ Cố sao?”

“Chị… Lời này là có ý gì?”

Hứa An Kỳ sải bước tiến lên, dùng sức mà nắm chặt lấy cổ tay cô, khiến Hứa Minh Tâm có chút đau.

Hứa Minh Tâm muốn giãy giụa nhưng không dám dùng sức, dù sao lúc này bọn họ đang đứng trên cầu thang.

“Hứa An Kỳ, chị buông tay, chị đang mang thai, tôi không muốn chấp nhặt với chị.”

“Cô còn biết tôi mang thai? Bây giờ trong bụng tôi đúng là có cháu của nhà họ Cố, nếu ai dám đụng đến thì hậu quả đương nhiên rất thảm!” Hứa An Kỳ đắc ý nói: “Hứa Minh Tâm, cô không phải vẫn luôn đắc ý sao? Ở bên ngoài tỏa sáng như vậy, có Cố Gia Huy cho cô chỗ dựa, nhà họ Ngôn cũng cho cô chỗ dựa, thậm chí còn sắp xếp để cô xuất hiện ở nước ngoài. Cô bây giờ thật là lợi hại, cũng sắp không còn xem tôi ra gì rồi! Cô bây giờ có phải đắc ý lắm không?”

“Tôi không có, chị buông ra…”

Hứa Minh Tâm vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, Hứa An Kỳ nếu còn chút lương tri chắc sẽ không đem đứa trẻ ra làm trò đùa.

Đây là một sinh mạng đó!

“Hứa Minh Tâm, nếu cô đẩy tôi xuống, cô sẽ như thế nào? Cô hại tôi sinh non, còn có thể gả vào nhà họ Cố sao? Chỉ bằng cô mà muốn đạp lên đầu tôi sao, nằm mơ đi!”

“Hứa An Kỳ, chị trả thù tôi cũng được, nhưng cũng không nên lấy tính mạng đứa trẻ trong bụng làm trò đùa chứ! Chị ghét tôi, hận tôi, tình nguyện hi sinh đứa trẻ như vậy chỉ để hại tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.