Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 801: Chương 801: 1




“Mấy người các người ai dám chụp, ông đây tìm người đánh chết các người, đừng có mà chụp nữa!”

“Anh còn dám đe dọa người ta à?

Nếu ai quay được phim, chụp được ảnh, tung hết ra ngoài, nếu bị đánh cứ đến tìm tôi, tôi nói cho bố nuôi, mẹ nuôi của tôi, để hai người họ xử lý hết thảy. Nếu còn không được thì tôi đi tìm ông cụ Cố, ông ấy cũng rất thích tôi, tôi đi gặp %3D ông ấy nói lẽ phải.”

“Vậy mới được chứ!”

Trong đám người có người vỗ tay tán thưởng.

Cô đem vợ chồng Ngôn Dương ra, còn đem thêm cả Cố Gia Bảo, sắc mặt Tiêu Nam cũng đỏ lên như màu gan heo rồi.

Anh ta chỉ ta vào mũi Hứa Minh Tâm, tức muốn chết, nhưng cuối cùng, không nén được giận cũng chỉ có thể xoay người rời đi.

Lúc Hứa Minh Tâm đi qua những cánh hoa hồng trên đất còn tức giận giẫm lên hai cái.

Hừ, cô không thèm nhận cái hoa của loại cặn bã kia.

Cô đi ra đầu đường, nhìn thấy Cố Gia Huy ngồi trên ghế lái.

Quả nhiên là anh.

Cô nhanh chóng leo lên xe, ngồi bên cạnh anh.

Sắc mặt Cố Gia Huy rất khó coi, âm u, không nói lời nào.

Bầu không khí trong xe rất kỳ quái.

Cô liếc mắt nhìn Khương Tuấn ngồi phía sau, cả người anh ta run rẩy, liếc mắt nhìn lên Cố Gia Huy, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Anh ấy còn đang tức giận, đang bực bội, còn chưa nguôi ngoai đâu.

Hứa Minh Tâm cũng sợ lắm, cả chặn đường đi, cô không dám nói một lời nào.

Tốc độ lái xe của Cố Gia Huy rất nhanh, cô bị dọa sợ hãi, tranh thủ thắt dây an toàn vào.

Cuối cùng, xe vững vàng dừng ở trước cổng biệt thự.

Cố Gia Huy xuống xe, lúc cửa xe đóng lại còn ầm một tiếng.

Hứa Minh Tâm đuổi theo anh.

Cô nhìn về hứa Khương Tuấn: “Kỹ thuật lái xe của Cố Gia Huy tốt vậy à?”

“Nhất định là một tài xế lão luyện ở núi Thu Danh đó biết không hả? Vừa nãy đúng thật là có chút chấn động lòng người đấy, nếu tôi mà là người lái, chắc chắn sẽ đụng người ta mất, không nghĩ tới cậu chủ lại xử lý thỏa đáng đến vậy, một tấc cũng không lệch đi đâu được, thật sự quá là tài giỏi luôn.”

“Tại sao anh ấy còn tức giận vậy? Không phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao?”

“Đoán chừng… chắc là bị kích thích rồi nhỉ?”

“Đứng ngoài đó thì thầm to nhỏ cái gì, còn không mau vào đây.”

Giọng nói trầm thấp của Cố Gia Huy truyền đến, khiến cô không nhịn được mà rụt rụt đầu lại, tranh thủ thay giày, nhanh chóng đi vào trong.

Đương nhiên anh không tìm cô để “nói chuyện”, anh chỉ gọi Khương Tuấn vào thư phòng thôi.

Cửa thư phòng vừa đóng lại, Khương Tuấn bắt đầu run rẩy.

Vì sao… vì sao chỉ gọi một mình anh ta vào đây chứ hả, chẳng lẽ muốn đấm anh ta hai cái cho hả giận sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.