“Em hiểu rất rõ tình tình của người phụ nữ đó, cô ấy ngang ngược và độc đoán từ trước rồi, nhưng khi đó mọi thứ vẫn chưa nghiêm trọng đến mức đó. Không ngờ chỉ mới bốn năm ngắn ngủi trôi qua, cả tôi và cô ấy đều thay đổi.”
Cố Gia Huy cong môi cười lạnh lẽo: “Cô ấy đang tìm cái gì? Tìm lại Henry năm đó ư? Đám người đó là do cô ấy cử đi cơ mà? Cô ấy là người đã tự tay giết chết Henry, bây giờ tôi là Cố Gia Huy, chẳng còn gì liên quan tới cô ấy nữa.”
“Nếu như cô ấy biết được Cố Gia Huy chính là Henry thì chắc chắn cô ấy sẽ không ra tay! Cậu ba à, nếu như cậu xem chị là chị dâu cậu thì nghe chị khuyên một câu, đừng đụng đến gia tộc Kettering, gia tộc đó có bối cảnh sau lưng quá mạnh mẽ, cả các ông lớn cũng không dám đụng tới nữa là. Chị không muốn thấy cậu cũng xảy ra chuyện. Chị đã chấp nhận buông bỏ chuyện anh hai cậu rồi, tại sao cậu vẫn còn canh cánh trong lòng như thế?”
Ôn Thanh Vân đau lòng nói, người không thể bước ra khỏi nỗi ám ảnh và bóng tối đó không phải là cô ấy mà là Cố Gia Huy.
Nó giúp anh gắng gượng sống sót để báo thù cho Cố Thiệu Linh, khiến tất cả những người đó đều phải trả một cái giá thật đắt.
“Không bao giờ có chuyện đó đâu.” Cố Gia Huy lạnh lùng nói, mỗi một chữ đều được gắn thật mạnh, kiên quyết như thế.
“Anh hai cậu đã qua đời bốn năm rồi, chị cầu xin cậu buông bỏ nó đi được không? Chị thật sự rất sợ cậu sẽ xảy ra chuyện!”
Cố Gia Huy nghe thế thì lại chìm vào im lặng.
Anh sống chết siết chặt nắm đấm, gắn từng chữ một: “Mối thù của anh hai tôi nhất định phải báo, tôi không thể để cho anh ấy chết một cách vô ích như thế được.”
“Thế Hứa Minh Tâm thì sao? Cậu vì anh hai cậu, còn người yêu cậu thì sao? Cậu có nghĩ tới con bé không? Gánh nặng vẫn còn đó, con đường phía trước của con bé đã được trải sẵn chưa? Cậu có thể chịu đựng được tất cả những điều thị phi đó nhưng con bé có thể làm được không?”
“Tôi sống vì anh hai và cũng sống vì bản thân mình. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, dù rằng có phải đánh đổi cả mạng sống của mình! Tôi sẽ không bỏ qua cho bất kì ai trong đám người đó, không một người nào cải”
Cố Gia Huy chợt trâm giọng gắt lên, ánh mắt anh là sự khát máu điên cuồng.
Anh có thể sống được đến bây giờ đều là do mối thù đó, sự chấp nhất đó.
Dù bây giờ anh đã tìm thấy ý nghĩa để tiếp tục sống thì cũng sẽ không bỏ qua những điều đó.
Anh hai đã chết rất thảm, phải có người đòi lại công lý cho anh ấy.
Bọn họ muốn tránh né những đấu tranh không đáng nên mới sang London, không muốn tranh giành với bất kì ai.
Thế nhưng tai vạ vẫn đua nhau đến.
Anh cả sợ anh em họ bắt tay với nhà họ Ôn để trở về chắn đường mình nên đã ra tay độc ác.
Anh có thể hiểu được điều đó, thế nhưng anh hoàn toàn không thể ngờ nổi những thứ anh điều tra được lại không đơn giản như thế.
Đúng là anh cả đã ra tay nhưng vẫn còn một đám người khác đến từ Kettering.
Anh ở dưới đáy nước nhìn thấy rõ rành rành người đứng trên boong thuyên xa xa đó chính là Lucia.