“Cô thấy có buồn cười không, ngay trước mặt nhiều khách như vậy, chú rể lại bỏ chạy! Cô cô Cố Yên cũng thiệt là, không trói buộc được người đàn ông của mình cũng được đi, lại để người ta bỏ rơi ở trước mặt mọi người, mình mất thể diện cũng được đi, bây giờ còn hại nhà họ Cố chúng ta mất hết mặt mũi!”
“Mẹ à, mẹ cũng đừng nên tức giận, ai gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ không thể thoải mái. Chẳng qua là… Cô ấy như vậy, sau này làm sao gå ra ngoài?”
“Gå ra ngoài được mới sợ! Ban đầu vì theo đuổi đàn ông, lén đổi chuyên ngành, cũng không báo cho cả nhà biết, cứ thế theo Lệ Nghiêm đi làm bác sĩ quân y biên giới. Cả thành phố này đều biết cô ấy lụy tình đàn ông, đến mức có thể kết hôn cũng được đi, hết lần này đến lần khác còn ăn không nói có như vậy! Tính tình cô ta xấu xa đáng sợ như vậy, ai còn thèm cô ta?”
“Mấy ngày nay bố buồn đến hư người, tóc cũng bạc hẳn, ông cụ cũng chịu đủ mất mặt rồi, nuôi ai không nuôi lại nuôi con gái mất mặt xấu hổ như vậy, để cho người ta nhạo báng! Tôi bây giờ cũng không dám đánh mạt chược với mấy bà bạn nữa, cứ đi là túm lấy tôi hỏi chuyện Cố Yên, đầu tôi to hẳn ra ấy.”
“Mẹ à, mẹ không cần lo chuyện này đâu, dù sao cũng là chuyện tình cảm của cô ấy thôi.”
“Hai”, ngược lại tôi muốn giới thiệu con bé cho con trai bạn học cũ, vừa vặn nhà ta cũng có làm ăn với nhà họ. Thằng bé kia dù không bảnh trai cho lắm, nhưng tính tình không tệ. Cũng tội nó, thích ai không thích, lại thích Yên, muốn cưới con bé, cũng không tính toán khúc mắc trước của nó. Nếu như Yên gả cho cậu ta, bố chồng cô cũng dễ làm ăn. Cũng không biết con bé có chịu hay không, tôi cũng lười tìm nó…” Cố Yên nghe hai người nói đến say sưa, không khỏi ngùn ngụt lửa giận.
Người ngoài nói thì thôi cũng được đi, vậy mà ngay cả chị dâu cô cũng theo họ nói ra nói vào, thật sự có coi cô là người một nhà đâu!
Ánh mắt cô đảo nhanh, trong lòng có suy tính.
Cô muốn đi ra ngoài, Hứa Minh Tâm kéo cô lại.
“Cô đi làm gì?”
“Chờ một lát cô sẽ biết.” Cố mỉm cười cười, cố ra vẻ thần bí nói.
“Chị dâu, cháu dâu, sao đúng lúc vậy! Đã đến đây mà cũng gặp được hai người!”
La Thanh Nhã gặp hai người, lập tức ngừng nói: “Sao hai người lại ở đây?”
“Đi dạo xem thử thôi, cũng định mua ít đồ cho cháu dâu. Tôi mới vừa nghe nói chị dâu muốn sắp xếp cho tôi coi mắt, phải không?”
“Cô nghe rồi sao?”
“Vừa tình cờ nghe thôi, có phải là thật hay không? Tôi mới vừa bị thất tình, trong lòng khó chịu lắm, vừa vặn cần người đàn ông an ủi an ủi, hay là giới thiệu cho tôi đi.”
“Nhưng… Đối phương không dễ coi cho lắm, tôi sợ cô không thích thôi.”
“Đẹp trai thì có tác dụng gì không? Người đẹp trai chẳng phải cũng bỏ rơi tôi đấy sao? Tôi cũng muốn xem thử, người đàn ông trai chẳng được việc gì, chủ yếu là người đó đối xử tốt với tôi, là được rồi. Bây giờ danh dự của tôi coi như chẳng còn gì, mà còn có thể được người khác để mắt… Khụ khụ, có thể tìm một người không chê bỏ tôi, cũng đã rất tốt rồi.”
Cố Yên thoải mái nói.
La Thanh Nhã nghe vậy, mày mắt đều vui mừng.
Nếu như Cố Yên cam tâm tình nguyện, vậy dĩ nhiên dễ hơn rất nhiều.
Cô xác định thời gian, để lại thông tin và liên lạc cho Cố Yên.
Sau đó La Thanh Nhã liền thật cao hứng đưa Hứa An Kỳ rời đi.
Hứa Minh Tâm khó hiểu, cho dù Cố Yên không tim không phổi đi nữa, cũng không thể vừa mới trải qua biến cố lớn như vậy, còn có thể thản nhiên như không mà đi coi mắt chứ!