“Vâng, cháu sẽ nói lại với bố cháu, còn về kết hôn… cháu với Lệ Nghiêm còn đang thương lượng một chút.” Cô cười nói, không biết vì sao mí mắt cứ giật suốt.
Những gì nên nói Bạch Tùng Dương đã nói hết rồi, ông ấy nhìn Bach Thư Hàn, sắc mặt trở nên nghiên khắc: “Cháu học ở Đà Nẵng đã gån bốn năm rồi, cũng không đến nhà chủ được mấy lần, nếu không phải ngày nào cũng kêu người đi dò hòi tin tức, biết rằng cháu vẫn tốt thì chú còn nghi ngờ chủ không có người cháu này đấy. Chuyên của anh cháu đã định rồi, sau này chủ lo lằng chuyện của cháu thôi, chú đã sắp xếp được người rồi, ngày mai dẫn cháu đi xem chút.”
“Chú… cháu không muốn xem mắt…”
Bạch Thư Hân đau đầu nói, mỗi lần Bạch Tùng
Dương muốn giới thiệu đối tượng cho cô, giống như sợ Cô không thể gà đi vậy.”Không đến phiên cháu quyết định!” Bạch TùngDương uy nghiêm nói, người trong quân đội không thích nhất là có người chống lại mệnh lệnh của minh.
Ngay lúc này Lệ Nghiêm không nhịn được mà nói: “Chú, Thư Hàn còn nhỏ, huống hồ nghiệp học còn chưa hoàn thành. Châu nghe nói Thư Hàn muốn thi học thạc sĩ, bây giờ còn som quá.”
“Cháu còn định thi học thạc sĩ? Cái chuyên ngành nát kia của cháu có tác dụng gì? Nếu không phải anh cháu ngăn lại, chú đã sớm sắp xếp cho cháu đến trường quân đội nữ rồi.”
“Chú, đều là lỗi của cháu.”
Nguyễn Doanh thành khẩn nói.
Bạch Tùng Dương có chút bất đắc dĩ, Lệ Nghiêm cái gì cũng tốt, lần nào ông nói cũng nghe lời.
Nhưng chỉ cần nhắc đến Bạch Thư Hân, thằng bé liền đối chọi với ông.
Ông đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mảng rồi, nhưng vẫn không đâu vào đâu cả.
“Bỏ đi bò đi, chuyện này chủ cũng lười nói.” Bạch Tùng Dương kết thúc chủ đề này.Bạch Tùng Dương gọi Lệ Nghiêm đến phòng sách, để Bạch Thư Hân dẫn cô đi tham quan.
Cô bước vào phông sách của Nguyễn Doanh, rấtngăn nắp sạch sẽ, không giống dáng vẻ mà một người đàn ông nên có chút nào.Cô mở tủ quần áo ra, bên trong là quần áo được gấp rất chinh tế, chăn màn cũng được gấp vuông vẫn. Những quy tắc học được trong quân đội, về nhà cũng không hề quên mất.
Cô đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mỗi ngày Lệ Nghiêm tỉnh dậy gấp chăn màn.”Thực ra… anh tôi rất vô vị.”
Đúng lúc này, đằng sau lưng truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Bạch Thư Hân.Cổ Yên đảo mắt nói: “Tôi biết.”
“Tôi thấy hai người nên suy nghĩ lại, anh tôi rất cứng nhắc, nói chuyện cũng rất nghiêm túc, anh ấy không hiểu lãng mạn, ngày lễ cũng không biết tăng hoa tặng quà cho chi, có khi còn quên mất những ngày kỷ niêm quan trọng…”
Cổ Yên nghe vậy cau mày lại, tiến đến gần cô
Mặc dù cô không hiểu phụ nữ, nhưng cô cũng là ấy. . Đam Mỹ Sắc
nửa quân nhân, có năng lực quan sát nhạy bén của quân nhân. Cô cảm thấy Bạch Thư Hân hôm nay rất kì lạ.Lần trước còn tác thành cho bọn họ, sao hôm nay gặp mặt lại úp úp mờ mở nói bọn họ không hợp nhau? Có ấy rốt cuộc đang muốn thể hiện dieu gi?
“Chị Yên, chị xuất sắc như thế, có thể tim được người tốt hơn, anh tôi vô vị như vậy, sau này chắc chắn chị sẽ khó mà chịu nổi! Với lại nhà họ Bạch lại là nhà làm quân nhân, nên thực ra con dâu nhà họ Bạch cũng phải rất thận trọng, có rất nhiều quy tắc, chị nhìn chủ tôi nghiêm khắc như thế là biết đấy. Tôi thấy chị tùy hứng quen rồi, không nhất định sẽ chịu nổi nhà họ Bach đầu…”