“Anh…”
Cô cảm nhận được hơi thở se lạnh khi Cố Gia Huy vùi đầu vào hõm vai của cô khiến cô không nhịn được phải rụt đầu lại.
“Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát, anh sắp đứng không vững rồi.”
Anh sợ mình bị hạnh phúc làm choáng hết đầu óc.
Anh ôm thật lâu mới lưu luyến buông cô ra.
Cô quay người lại, mới nhận thấy Cố Gia Huy đã ném ô đi rồi, chạy như bay từ bên kia đường đến đây.
Trên người của anh còn có bông tuyết đã tan chảy. Cô vội vàng phủi giúp anh nhưng tay chợt bị anh nắm thật chặt.
“Hứa Minh Tâm, em nói thật cho anh biết, không phải anh đang nằm mơ đúng không? Vừa rồi em nói em thích anh phải không? Không đúng, là em yêu anh, có đúng không?”
“Không phải vừa rồi anh chẳng có phản ứng gì sao?”
“Đợt công kích quá lớn, anh cần một chút thời gian để bình tĩnh. May mà anh không bị bệnh tim, nếu không nhất định sẽ bị em hành chết mất.”
“Có khoa trương vậy ư?”
“Có, mỗi một câu nói của em đều đánh thẳng vào tim anh, làm đầu óc anh mụ mị. Anh thật sự không tin nổi, còn nghi ngờ tai mình nghe lâm nữa đây. Cô nhóc nhà em luôn vô tâm vô tình, vụng về và ngốc nghếch trong chuyện tình cảm như thế nhưng bỗng nhiên sao hôm nay lại nói những điều ấy với anh. Anh phấn khích đến mức sắp chịu không nổi luôn rồi!”
Cố Gia Huy kích động ôm lấy cô xoay vài vòng dưới trời tuyết.
Cô có thể cảm nhận được sự hưng phấn của anh, người đàn ông 28 tuổi này hóa ra… cũng có lúc không đủ chín chắn hệt như trẻ con khi lấy được viên kẹo ngọt nhất hoặc món đồ chơi mình yêu thích nhất vậy.
Anh cũng như mình, rất rất vui, thế là đủ rồi.
Hồi lâu sau, anh cẩn thận hạ cô xuống: “Quãng đời còn lại, anh chắc chắn sẽ săn sóc nhiều hơn.”
Sau đó anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, khiến con tim thổn thức.
Lòng Hứa Minh Tâm bỗng trở nên mềm mại, gật đầu thật mạnh.
“Vậy… Vậy em vê nha, em sợ mẹ nuôi phát hiện.”
“Được, anh đứng đây nhìn em vào.”
Hứa Minh Tâm vội vàng chạy mất hút vào khách sạn, suy cho cùng cô vẫn là một cô gái nhỏ nên thấy hơi ngượng.
Ánh mắt Cố Gia Huy thật ấm áp, trông như một sợi tơ mềm mại và mạnh mẽ dõi theo cô đến khi cô biến mất không còn thấy nữa.
Anh chạm vào trái tim mình, nhiều năm qua nó chưa từng đập nhanh như vậy. Anh như một bệnh nhân vừa được hồi sức, giành được cơ hội sống tiếp.
Cố Gia Huy rời đi một cách luyến tiếc. Trong góc tối, có một người lặng lẽ bước ra.
Dáng người cao lớn, dưới ánh đèn đường nom bóng dáng anh ta rất dài và rất cô đơn.
Một giọt máu tươi chậm rãi rơi xuống, nhỏ trên nền tuyết trắng xóa trông như là một đóa mai hồng rực.
Móng tay khảm sâu vào da thịt, đau đến mức chết lặng.
Nỗi đau này sao có thể so sánh với nỗi đau trong lòng chứ?
Anh ta thấy hai người đó quyến luyến nhau, nghe thấy những điều Hứa Minh Tâm nói, anh ta mong biết bao nhiêu rằng những lời đó chỉ là tự nhủ thôi?
Anh ta chỉ muốn đến đây lén ngắm nhìn cô một chốc, chỉ một chốc thôi là được rồi, chứ không hề muốn thấy cảnh đó. Những câu nói ấy làm cho lòng anh ta đau như đứt từng đoạn ruột.