Lẽ ra cô ấy phải đi cùng với bọn họ nhưng cô ấy lại bảo mình có chuẩn bị quà cưới nhưng để quên ở nhà thuê bên kia, phải đi về lấy.
Thế nhưng cô ấy đã đi nửa tiếng đồng hồ, đến bây giờ vẫn chưa trở lại.
Anh ta nháy mắt với mẹ Bạch để bà gọi điện thoại cho Bạch Thư Hân, hỏi xem rốt cuộc cô ấy đã đi tới đâu rồi.
Nhưng điện thoại Bạch Thư Hân lại không gọi được,
Cố Gia Bảo đưa Cố Yên đến trước mặt Lệ Nghiêm và trịnh trọng nói: “Cả đời tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất này, dù chỉ là con nuôi nhưng tôi chưa bao giờ đối xử với con bé như con nuôi cả, con bé chính là con gái ruột của tôi, là tư nhà họ Cổ! Hôm nay tôi giao con bé lại cho cậu, tôi mong rằng cậu sẽ đối xử tốt với nó, yêu thương nó, làm tròn trách nhiệm của một người chồng và không để con bé chịu bất kì một uất ức nào.”
“Cậu là quân y nên cũng có những phẩm chất cơ bản của một người lính, cậu nên hiểu được trách nhiệm của người lính là gì. Cậu cần bảo vệ được người dân nhưng cậu lại càng phải bảo vệ được người con gái của mình trước đã, cậu hiểu chưa?”
“Con hiểu rồi thưa bác trai.” giờ vẫn còn gọi tôi là bác trai “Bố!” Lệ Nghiêm trịnh trọng nói.
Cố Yên nghe anh nói thế thì thở phào nhẹ nhõm. Tay cô được đặt vào lòng bàn tay Lệ Nghiêm, cô ấy xinh đẹp rực rỡ đứng bên cạnh anh.
Mục bắt đầu đọc lời tuyên thệ.
Dù sống hay chết, dù nghe hay phú quý, dù trời đất có sập xuống cũng phải lấy tay nhau cả đời, không rời không bỏ. Đọc lời tuyên thệ xong thì sẽ là màn trao nhẫn cưới cho nhau.
Chiếc nhẫn đó sắp được anh đeo vào ngón áp út của cô thì không ngờ điện thoại Lệ Nghiêm lại reo lên.
Nó trong túi phát ra tiếng rung rung.
Điện thoại của Lệ Nghiêm phải được mở hai mươi bốn tiếng chờ lệnh.
Tiếng rung đó khiến động tác của Lệ Nghiêm khẽ khựng lại.
Anh ta thoáng do dự rồi vẫn lấy điện thoại di động ra nhìn. Mẹ Bạch dưới sân khấu nhíu mày nói: Doanh, Là một dãy số xa đang làm cái gì thế? Con đang làm lễ thành hôn mà, đưa điện thoại cho mẹ đi, để mẹ nghe cho!”
Lệ Nghiêm cũng biết tình huống bây giờ không thích hợp để nghe điện thoại, tất cả mọi người đang chờ anh ta hoàn thành hôn lễ này.
The nhưng lòng anh anh ta vẫn yên tâm về Bạch Thư Hân
Cô ấy đến muộn.
Lễ cưới của anh trai mà cô lại đến muộn, liệu có như mấy năm trước bỏ nhà ra đi không.
Anh ta không dám nghĩ quá nhiều, sợ bản thân mình càng nghĩ càng không kiểm soát được.
Anh ta cắn răng để kiềm chế bản thân mình, đưa điện thoại di động cho mẹ Bạch.
Dãy đó xa lạ đó vẫn gọi tới mãi, mẹ Bạch nhấc máy nghe.
“Alo, xin chào, cho hỏi đầu dây bên kia là ai thế?”
“Chúng tôi là bệnh viện thành phố, cho hỏi bà là người nhà của Bạch Thư Hân ư? Ở ngã tư đường có một chiếc xe vượt đèn đỏ đụng phải cô Bạch Thư Hân. Bây giờ cô Bạch Thư Hân đang nằm trong phòng phẫu thuật bệnh viện, làm phiền gia đình đến đây một chuyển.”
“Cái gì, bệnh viện?” Mẹ Bạch giật mình bật thốt lên, đứng bật dậy khỏi ghế.
Lệ Nghiêm nghe bà nói thế thì lập tức giật mình.