Đứa bé này là thai chết.
Nếu Hứa An Kỳ không ra tay thì ông ta vẫn sẽ tạo ra một chuyện gì đó ngoài ý muốn, để Hứa An Kỳ hiểu nhầm rằng người ra tay là Hứa Minh Tâm, sau đó lại bắt đầu sắp xếp kế hoạch.
Tất cả đều trong tầm khống chế của ông ta!
Ông ta bỏ đồ trên tay xuống: “Chính vì chúng ta là cùng một loại người nên tôi mới dốc hết sức ra để giúp cậu. Nhà họ Hứa có thể thoát ly hoàn toàn rồi, những chuyện sau đó tôi sẽ giải quyết giúp cậu, dù sao thì thân phận của tôi cũng là bố nuôi của Hứa Minh Tâm. Chuyện này coi như tôi đền bù cho cậu một chút, dù tôi biết là cậu cũng không cần.”
Ngôn Dương bình tĩnh nói xong, quay người rời đi.
Cố Gia Huy nhìn ông ta rời đi, âm thầm siết chặt nắm đấm lại.
Anh đang cố kiềm chế. Ngôn Dương đáng sợ hơn những gì anh tưởng tượng rất nhiều Đúng lúc này, Lệ Nghiêm cũng đã tới, anh ta nói là đã tìm được chuyên gia thôi miên rồi.
Hứa Minh Tâm vừa tỉnh lại, đầu óc vẫ còn mơ màng thì nghe thấy một giọng nói già nua, trầm đục vang lên bên tai: “Cô đang nằm mơ, một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ đó…”
Đầu óc Hứa Minh Tâm dần trở nên mơ hồ, cuối cùng thì cô chẳng thể phân biệt nổi đâu là sự thật, đâu là cảnh trong mơ nữa.
Thời gian từ từ trôi qua, hai tiếng sau, chuyên gia thôi miên đi ra khỏi phòng, nói: “Trước mắt thì có thể nói là thành công rồi, còn phải theo dõi thêm phản ứng của bệnh nhân sau khi ngủ dậy nữa. Nếu thành công rồi thì phải thôi miên thêm lần hai, lần ba để củng cố lại nữa.”
“Nếu không thành công thì sao?” Cố Gia Huy vội vàng hỏi thăm.
“Nếu không thành công thì trong đầu cô ấy sẽ sinh ra kháng thể đối với chuyện thôi miên, sẽ rất khó để thôi miễn lại.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Cố Gia Huy bất đắc dĩ trả lời, cảm thấy huyệt thái dương đau đau.
Lệ Nghiêm nói: “Tôi đã điều tra giúp anh về Cố Tử Vị rồi, chính miệng cậu ta đã thừa nhận rằng là chưa làm được gì cả. Vậu nên anh yên tâm đi.”
“Dù vậy thì tôi vẫn lo cho Minh Tâm.”
Anh nhắm mắt lại, bỗng cảm thấy Ngôn Dương nói đúng.
Dù không giết Cố Tử Vị thì cũng có thể đánh cậu ta cho tàn phế.
Thằng khốn vô liêm sỉ đó, anh phải tự giải quyết từ trước rồi.
Do anh quá mềm lòng.
Từ sáng sớm đến tận xế chiều, Cố Gia Huy không rời khỏi phòng bệnh lấy nửa bước.
Lúc chạng vạng tối, Hứa Minh Tâm mơ màng mở mắt ra.
Cố Gia Huy thấy cô như vậy thì vội vàng gọi Lệ Nghiêm đến để kiểm tra sức khỏe cho cô.
Hứa Minh Tâm còn đang mơ màng thì đã bị rất nhiều người lật qua lật lại để kiểm tra.
Cuối cùng, Lệ Nghiêm chiếu đèn vào mắt cô, nói: “Sốt cao đã giảm rồi, trên người có một số vết thương ngoài da, để tôi đi kê đơn thuốc bôi.”
Nói xong, anh ta không làm phiền hai người nữa, dẫn những người khác ra ngoài.
Cố Gia Huy vui mừng ôm chầm lấy cô vào lòng, luôn bàn tay lớn của mình qua mái tóc đen nhánh của cô, ghì chặt lấy đầu cô.
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của anh từ từ vang lên: “Anh xin lỗi, anh đáng chết, anh đã đến chậm.”