Trước giờ khi nói chuyện với con gái, anh cũng hay nói chuyện lắp bắp và đỏ mặt.
Anh lúng túng đẩy kính mắt lên, bất lực nhìn Cố Cố.
“Nếu cháu còn cười cậu nữa, cậu sẽ không mang cháu ra ngoài chơi đâu.”
“Cháu không cần đi ra ngoài với cậu đâu… cậu sẽ làm lạc cháu mất, bản thân cậu cũng lạc luôn.”
Ôn Ngụy Phong nghe lời nói thật thà đó thì càng thấy bất đắc dĩ.
Anh liếc nhìn về phía phòng bếp, cảm thấy mình đúng là thất bại.
Trong bếp, Hứa Minh Tâm đang làm mấy món ngọt.
Căn bản Bạch Thư Hân cũng không giúp được gì nên đang nghịch điện thoại.
“Cậu nói chuyện thẳng thắn quá, người ta nghe vậy chắc trong lòng cũng không thoải mái đâu.”
“Anh ta không thoải mái á? Tớ cũng không thoải mái đây này. Đi cùng anh ta xui xẻo lắm, hơn nữa cậu chưa nghe câu nói này sao? Tú tài và lính như nước với lửa.”
“Nếu anh ta mà đứng trước mặt chú của tớ, nói chuyện ấp a ấp úng như vậy, chắc chắn chú tớ sẽ bảo anh ta về nhà học lại phát âm.” Bạch Thư Hân lắc đầu một cái, cô không thích cảm giác nho nhã đó, vừa nghĩ tới là đã nổi da gà, không thoải mái chút nào.
Hứa Minh Tâm khẽ cười: “Nhưng cậu cũng để nói chuyện ý tứ một chút, hai người đều là khách cả, đừng làm cho chủ nhà như tớ phải khó xử chứ.”
“Ha ha ha, đã tự xưng mình là chủ nhà rồi đấy, xem ra cậu thích ứng với cuộc sống của nữ chủ nhân rồi nhỉ. Phú bà à, tớ muốn ôm đùi cậu.”
“Đừng! Cậu mới là đại gia giấu mình đấy.”
Hai người vừa nói vừa cười trong bếp, sau đó bưng một ít bánh ngọt ra, Cố Cố lại rất thích món này.
Không ngờ Cố Cố cũng là cao thủ thích ăn đồ ngọt, nếu không phải Cố Gia Huy sợ cô bé sâu răng thì có lẽ cô bé đã ăn sạch sành sanh rồi.
Một bữa tối vui vẻ hòa thuận trôi qua.
Sau khi cơm nước xong, Bạch Thư Hân chuẩn bị ra về.
Ôn Ngụy Phong muốn tiễn cô về nhà để tỏ lòng áy náy, nhưng Bạch Thư Hân lại ngăn anh lại.
“Cháu gái anh nói anh mù đường kia mà, trời tối thì không nên ra ngoài, tôi có thể tự mình về được, cảm ơn anh nhiều. . Hãy tìm đọc trang chính ở { TRUМt rцyeИ. V N }
“Cái đó… vậy cũng tốt…” “Lúc nói chuyện với con gái, anh vẫn luôn nói lắp vậy sao?”
Bạch Thư Hân nghe anh ta nói chuyện mà cũng thấy đau đầu, cô bất đắc dĩ nói.
Ôn Ngụy Phong đỏ bừng mặt mũi, không biết phải trả lời thế nào.
Mặc dù anh ta không biết nói chuyện với con gái, nhưng cũng không đến nỗi nói lắp như thế này.
Không hiểu vì sao, lúc đứng đối mặt với Bạch Thư Hân, anh lại cảm thấy bối rối và chật vật.
Lần đầu tiên gặp mặt, đáng lẽ con trai nên ga lăng, anh lại bại lộ toàn bộ khuyết điểm của mình ra ngoài cả.
Anh muốn làm gì đó bù đắp, nhưng càng bù thì lại càng tệ hại hơn.
Ngay lúc Ôn Ngụy Phong không biết nên trả lời thế nào, Bạch Thư Hân đã phất tay, không hứng thú muốn biết nữa.
Cô lái xe đi thẳng, Ôn Ngụy Phong lại thấy hơi nhụt chí.