“Anh có thể đưa em về nhà không? Em đi giày cao gót nên hơi đau chân…” Đinh Thị Dinh giả vờ đáng thương nói, nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Nhà em không có ai, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút. Đến buổi trưa em sẽ trổ tài làm cơm anh ăn thử được không?”
“Ngại quá, tôi muốn đi thăm cháu gái một chút, chẳng mấy khi chiều nay không có việc, có thể tan làm sớm một chút.”
“Vậy anh có thể tiến em một đoạn được không, nhà em ở ngay phía trước thôi.”
“Không được rồi, anh phải đi mua cho con bé chút đồ ăn. Nếu như chân cô đau thì tôi có thể gọi cho cô chiếc xe taxi.”
Nói xong, Ôn Mạc Ngôn giúp Đinh Thị Dinh gọi một chiếc xe taxi lại và trả luôn tiền trước.
Đinh Thị Dinh bị Ôn Mạc Ngôn đẩy vào bên trong, cô ta tức giận nghiến chặt răng.
Cuối cùng sau khi Đinh Thị Dinh rời đi, Bạch Thư Hân đứng ở cửa cười đến nội thương.
Hứa Minh Tâm không hiểu có gì đáng cười chứ?
“Cậu làm sao vây?”
“Cô gái kia cũng ở trong công ty của tớ, ở cùng một bộ phận với Ôn Mạc Ngôn. Cô ta rõ ràng là có ý với Ôn Mạc Ngôn, tớ không biết anh ta EQ thấp hay là cố tình giả ngốc mà chặn họn Đinh Thị Dinh khiến cho cô ta không nói được gì. Ha ha, buồn cười chết mất.”
“Sao cậu biết cô gái kia có ý với Ôn Mạc Ngôn?”
“Không có ý gì sao đi làm mà lại mặc đẹp, trang điểm kỹ càng như vậy, thậm chí lại còn xịt nước hoa nước? Không có ý mà con gái lại chủ động mới đàn ông về nhà mình, lại còn nhà em không có ai nữa? Tớ còn tưởng cậu với Cố Gia Huy yêu nhau lâu như vậy rồi thì sẽ có chút tiến bộ, không ngờ cậu vẫn ngốc nghếch như vậy.”
“Đi thôi, chúng ta đi dạo phố.”
Bạch Thư Hân ra khỏi cửa, không ngờ Ôn Mạc Ngôn vẫn chưa đi, anh đậu xe trước cửa rồi nhìn chăm chú về phía cửa nhà hàng.
Thấy bọn họ ra ngoài thì Ôn Mạc Ngôn lập tức nói: “Hai người ra ngoài rồi sao?” . Ngôn Tình Sủng
“Anh tìm chúng tôi có chuyện sao?”
“Không…Minh Tâm nói… nói hai người ăn cơm ở đây… vừa nãy anh không kịp tới chỗ hai người để chào hỏi. Anh muốn… anh muốn hỏi. sao em… em.. không đi làm…”
Ôn Mạc Ngôn khó khăn lắm mới nói ra được một câu. Ôn Mạc Ngôn liếc mắt nhìn thấy nụ cười trong mắt của Bạch Thư Hân, hai má anh khẽ đỏ lên.
Vì sao mỗi lần đứng trước mặt Bạch Thư Hân, anh lại luôn mất mặt thế này?
“Ôn Mạc Ngôn, anh nói lắp dữ vậy hả?”
Hứa Minh Tâm vô tình khiến Ôn Mạc Ngôn càng mất mặt hơn.
“Có lẽ trông tớ dữ tợn độc ác quá nên anh ấy cứ nhìn thấy là lắp bắp như vậy.”
“Khôn… không phải như vậy…” Ôn Mạc Ngôn vội vàng nói: “Hôm nay em.em rất đẹp..”
Bạch Thư Hân nghe được câu này thì không nhịn được mà bật cười.
“Tôi vẫn chưa tốt nghiệp, phải về trường làm luận văn tốt nghiệp nên không đến công ty nữa. Cô gái vừa nãy là bạn gái của anh à?”
“Không… không phải, em cũng gặp rồi… chỉ là, chỉ là đồng nghiệp thôi.”
Bạch Thư Hân nghe vậy thì gật đầu, xem ra Ôn Mạc Ngôn không phải đang giả vờ ngốc nghếch mà thật sự là một người EQ hạn chế, không còn thuốc nào để chữa.