Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 815: Chương 815: 5




“Những thời điểm mấu chốt như thế này anh không được nói lắp, được không? Cố An Nhiên đầu rồi? Không phải là anh nói Cố An Nhiên đổ bệnh rôi sao? Không phải anh nói một người đàn ông như anh chăm sóc không xuể sao? Anh đã gọi bác sĩ chưa?”

“Cố An Nhiên… đổ bệnh sao?” trong nháy mắt Ôn Mạc Ngôn liền hiểu rõ, con bé có cố này thật là.

Bạch Thư Hân không kịp đợi câu trả lời của anh mà đã trược tiếp đẩy người anh ấy sang một bên rồi đi vào, vừa vào liền nhìn thấy cô cố đan ở trong nhà bếp.

“Thư Hàn tới rồi sao? Để cháu đi lấy thêm bát đũa cho Thư Hàn, chúng ta cùng nhau ăn tối đi.”

“Cháu…”

Bạch Thư Hân kinh ngạc chỉ vào Cố An Nhiên, đầu óc là một mảnh mờ mịt.

Ôn Mạc Ngôn bất đắc dĩ mà cười cười, anh ấy nó: “Em bị nhóc con tinh quái này lừa rồi, con bé nào có bị ốm chứ, khẩu vị cũng rất tốt, trước khi ăn tối còn ăn không ít trái cây nữa mà.

“Vậy… vậy con bé gọi em tới dây làm gì? Em nhận được tin nhắn của anh, còn nghĩ rằng anh chăm sóc trẻ con không được nên mới vội chạy tới đây.”

Ngay lúc này, Cố An Nhiên đi ra từ phòng bếp, còn cầm cho bạch hoan một bọ bát đũa.

Cô bé đi về phía trước dắt tay Bạch Thư Hân, để cô ấy ngồi xuống ghế.

“Thư Hàn, ngồi xuống ăn cơm thôi! Buổi tối Thư Hàn và cậu ngủ Bạch Thư Hân cũng rất ngượng ngùng, cô ấy nói: “Bọn họ là một đôi, đương nhiên là có thể ngủ cùng nhau, dì… dì và cậu cháu cũng đâu phải là một đôi.”

“Nhưng cháu và cậu cháu cũng đâu phải là một đôi đâu…”

“Chuyện này… không giống nhau, người lớn và trẻ con có thể ngủ cùng nhau, nhưng hai người lớn… sẽ bị người hác bàn tán.”

“Như thế… cháu không hiểu…”

Cố An Nhiên lắc đầu biểu thị mình rất mê mang.

Ôn Mạc Ngôn bất đắc dĩ đỡ trán, anh ấy hỏi: “Cố An Nhiên, cháu đừng làm loạn nữa, đợi lát nữa cậu sẽ tiễn dì Thư Hàn về, lần sau cháu không thể trêu cợt người khác như vậy nữa.”

“Thư Hàn ở lại đi mà, cháu muốn Thư Hàn ở lại mà, baGia Huy và Minh Tâm không ở nhà, cháu ở nhà buồn chán lắm. Cậu chỉ được cái lớn xác, Thư Hàn yên tâm để cậu trông cháu một mình sao?”

“Hừm…”

Bạch Thư Hân nhìn vào mắt Ôn Mạc Ngôn, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Nếu đã đến đây rồi, vậy ở lại đi, cứ thoải mái giống như ở nhà là được.

“Nhưng mà cô và cậu của cháu chỉ có một người được ngủ thôi. Cháu chọn ai bây giờ?”

“Cháu chọn cô ạ.”

“Hừm…”

Trả lời rõ ràng như vậy, không chút do dự nào.

“Vì sao thế?”

“Vì cháu đã ngủ cùng với cậu rồi. Còn Tiểu Bạch cháu chưa ngủ cùng bao giờ.”

“Lý do rất hợp lý đấy. Vậy đêm nay chúng ta đi ngủ thì cậu ngủ ở đâu?”

“Trong nhà nhiều phòng như vậy, cậu ngủ bừa một chỗ cũng được mà. Anh ấy là đàn ông, có gì mà phải ngại. Cha Cổ nói cho cháu biết rồi, con gái thì cần giữ ý, còn con trai tùy tiện một chút cũng không sao, không cần quan tâm lắm.”

“Cha Cố của cháu cũng có tư tưởng giác ngộ cao đấy chứ nhỉ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.