Đau quá đi…
Cố Gia Huy chậm rãi quay người lại nói: “Hứa Minh Tâm, anh cử nghĩ mãi, có phải do phương thứcgiáo dục của anh sai rồi hay không”
“Om.” Hứa Minh Tâm đảo mắt ngắm nghĩ: “Thật ra lúc anh dạy em, em hiểu hết nhưng mà lúc em thi thì não em lại không thể nhớ được mấy cái để bài ấy… mà lại nhớ đến gương mặt anh… sau đó… sau đó lại bị phân tâm mất rồi, cuối cùng thì thi cử hòng bét hết.”
Hứa Minh Tâm nghiêm túc đáp lời.
Nghe vậy, Cố Gia Huy bất lực, anh cũng sắp bị cô nhóc này làm tức chết luôn rồi.
Đây chính là lý do thi không nổi đó sao?
“Vậy nên… anh cũng đâu thể hoàn toàn trách em được đúng không? Chuyện em thi không tốt, anh cũng có một phần trách nhiệm mà…”
Hứa Minh Tâm nhỏ giọng thì thẩm.
“Anh cực khổ day bổ túc cho em như vậy, chưa được lợi gì mà hôm nay còn bị em phản lại sao?”
Cố Gia Huy đau đầu nói.
“Anh cũng đâu thể nói như thể em vô tâm lắm vây được. Em… chằng qua chỉ đang tìm ra cốt lõi vấn đế thôi… Lần sau em thay đổi không được sao. Không phải còn có thị lại đó sao, em đàm bào sẽ không rốt nữa.”
“Hứa Minh Tâm, có phải là do bình thường anh choem tự do quá rối hay không? Sau này anh sẽ nghiêm khắc với em hơn.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thấy tim minh như rớt cái bộp.
Anh nói vậy ý là sao?
Nghiêm khắc hơn, làm sao để nghiêm khắc cơ?
Hứa Minh Tâm không hiểu nổi còn Cố Gia Huy sau khi vào nhà đã đi thằng lên phòng sách trên tầng. . ngôn tình hoàn
Hứa Minh Tâm lo lắng để phòng, chú An thấy vậy hỏi: “Cô Minh Tâm sao vậy, có phải chọc giận câu chủ rồi không?”
“Tôi thi rớt… Làm anh ấy mất mặt, nhưng tôi cũng đầu có muốn đâu.” Hứa Minh Tâm làm bộ đảng thương y như đứa trẻ mắc lỗi.
Chú An nghe vậy thì cười hiển lành: “Lát nữa cậu ấy sẽ hết giận thôi, cậu ấy không nỡ giận cô lâu như vậy đầu.”
“Chung quy là do cháu làm không tốt, cháu phải bù đắp thế nào đây?”
“Bữa tối cần chuẩn bị ngay bây giờ, cô Minh Tâm muốn giúp một chút không?”
“Có có có!”
Hứa Minh Tâm liên tục gật đầu, vội vàng chạy vào trong bếp.
Nhưng cô chỉ biết làm chút cơm nhà, những món có hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa mà đủ sắc vị hương thì cô lại bất lực.
Ngay lúc cô đang lúng túng, di giúp việc cưới cười: “Cô Minh Tâm, chỉ cần cô để cậu chủ thấy tấm lòng của cô là được rối, tôi tin rằng cô làm gì cậu ấycũng thích hết.”
“Nói đúng lắm, quan trọng là tâm ý mà!”
Hứa Minh Tâm gật gật đầu, bận rộn trong bếp một phen, rất nhanh đã có thể ăn cơm tối rối.
Cố Gia Huy bước xuống, thấy Hứa Minh Tâm đang niềm nở bưng cơm.
“Chú ba, anh xuống rồi à, mau chóng rửa tay ăn cơm thôi, thử mấy món này xem, rất ngon đấy!”