Đúng vậy, anh ta đúng là bất nhân bất nghĩa, là tên súc sinh.
Phụ lòng Cố Yên, cũng có lỗi với Bạch Thư Hân.
Anh ta làm sao có thể làm chuyện hoang đường như vậy. Mẹ Bạch không nỡ nhìn, tiến lên khuyên can: “Thôi được rồi, thằng bé đã biết lỗi rồi, chuyện cũng không cách nào vãn hồi được nữa, ông còn nói chuyện này để làm gì chứ? Nó cũng mệt mỏi cả ngày rồi, để nó vào trong nghỉ ngơi một chút đi. Ông cùng tôi về nhà trước đã, dù sao chúng ta ở đây cũng không giúp được gì.”
Mẹ Bạch rất sợ Bạch Tùng Dương giận quá mất khôn, làm Lệ Nghiêm bị thương, cho nên vội vàng kéo Bạch Tùng Dương đi.
Lệ Nghiêm nặng nề đẩy cửa phòng bệnh, thấy Bạch Thư Hân vẫn còn hôn mê, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không rõ cụ thể là gì.
Hứa Minh Tâm vẫn luôn túc trực bên giường trông nom, thấy anh đến, nói: “Bác sĩ có đến thăm một lần, nói sức khỏe cô ấy đã ổn định, không có gì đáng ngại, chắc sáng mai là có thể tỉnh lại.”
“Cô về đi, tôi ở đây chăm sóc cô ấy được rồi.”
“Ừ, ở nhà xảy ra rất nhiều chuyện, tôi cũng phải đi về xem thế nào. Ngày mai lại đến thăm Thư Hàn sau.”
Hứa Minh Tâm gật gật đầu nói, thật ra thì cô còn muốn hỏi anh ta đã tìm được Yên chưa?
Nói chuyện tử tế với cô ấy chưa?
Nhưng suy nghĩ một chút, giờ phút quan trọng này vẫn khoan hãy nói, nói nhiều đau lòng.
Hứa Minh Tâm xoay người rời đi, đóng kỹ cửa phòng.
Cô khẽ thở dài một cái, sau đó bước đi. Cô đi xuống lầu, vừa ra khỏi cửa liền thấy chiếc xe quen thuộc.
Cố Gia Huy đứng ở trước cửa xe, ở bên kia đường. Cô vội vàng đi qua, Cố Gia Huy ôm cô vào lòng.
Cô có thể cảm nhận được bi thương nhàn nhạt trên người anh.
Giờ phút này, hẳn anh rất nhạy cảm. “Sao anh lại đến đây, Yên đâu?”
“Yên ở nhà cũ họ Cố, anh thấy Lệ Nghiêm trở lại, nghĩ em cũng muốn về nhà, nên anh đi theo, đến đón em về.”
“Anh cũng muốn lên đó, nhưng lại không đủ can đảm. Cậu ta dù sao cũng là anh em của anh, nằm trong đó là em gái cậu ta. Tai bay vạ gió, làm trở ngại hôn lễ này, cũng để cho Yên nhận ra chân tướng, anh cũng hết cách.”
“Cho dù trong lòng anh oán hận như thế nào đi nữa, anh cũng không thể đánh chết Lệ Nghiêm, chỉ có thể nhịn.”
“Vậy sau này, anh và anh ta… Còn có thể làm bạn không?”
“Không biết nữa, anh không muốn mất anh em, nhưng cũng không muốn làm khó em gái của mình. Cậu ta đối xử với Cố Yên như vậy, đúng là quá đáng.”
“Anh bớt giận một chút, bác sĩ Lệ Nghiêm cũng là do quan tâm em gái nên mới nóng ruột thôi, quan tâm sẽ bị loạn mà. Chờ chuyện này qua đi, mọi người tỉnh táo lại, nói không chừng sẽ có thể giải quyết. Anh cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, bây giờ em cảm thấy hai chúng ta giống như nhân bánh mì vậy.” “Anh bị kẹp giữa bác sĩ Lệ Nghiêm và Cố Yên, em thì bị kẹp giữa Thư Hàn và Yên, giúp ai cũng có lý cả, em cũng rất khổ tâm. Nhìn Thư Hàn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, em chỉ thấy khổ sở. Nhớ đến hôn lễ dang dở hôm nay của Cố Yên hôm nay, trước mặt bao nhiêu người ở đó, bác sĩ Lệ Nghiêm từ hôn, em thật sự khó chịu. Em cũng không biết nếu em đứng về phía bên kia, thì có tỏ ra hợp tình hợp lý hơn không.”
Hứa Minh Tâm vạn phần khổ não nói.
Muốn giúp cả hai người, nhưng mà bác sĩ Lệ Nghiêm thì chỉ có một thôi!