“Câu là một lưỡi dao bén, tôi chỉ muốn điều khiển cậu nhất thời, để giúp tôi một chuyện. Chờ đến chuyện này kết thúc, đường ai nấy đi, những gì nên đưa cho cậu tôi cũng sẽ không thiếu một phần.”
Cố Gia Huy nghe thấy thế có hơi giật mình, Ngôn Dương quả nhiên là một con cáo già, thể mà lại điều tra ngọn nguồn của anh kỹ lưỡng như vậy.
Bình thường người ngoài chỉ biết ông ấy là đấy tờcủa bà xã, nghe lời Thẩm Thanh đấu đá lung tung.
Nhưng lại không ngờ Ngôn Dương cũng có lúc ngang tàng điên cuống như vậy.
“Được.”
Cố Gia Huy không do dự nữa, nếu đã muốn dánh cược, vậy nên đánh cước hết mình.
Ngôn Dương nghe thấy thế thờ phào nhẹ nhõm.
Ông ấy vẫn có chút lo rằng Cố Gia Huy không đồng ý, vì thế bất đắc dĩ phải đẩy nhà họ Ngôn ra làm mỗi câu.
Cố Gia Huy đứng dậy đi đến trước mặt ông ấy, Ngôn Dương đứng bắt tay với anh.
Hai người đàn ông cùng nhau bắt tay, mạnh mẽ đến như vậy.
“Hy vọng hợp tác vui vẻ.”
Ngôn Dương cười nói.
“Um, hợp tác vui vẻ.”
Ngôn Dương vẫn không nói gì thêm, quay người rời đi.
Cố Gia Huy nhìn bóng lưng rời đi của ông ấy, rái vào im lặng.Ngôn Dương là loại người gì, ông ấy cũng không hám danh hám lợi, bây giờ lại có gia đình đám ẩm, là thứ gì có thể xứng đáng cho ông ấy buông tay đọ sức, bất chấp hậu quả?
Ngôn Dương còn bí ẩn và đáng sợ hơn rất nhiều so với những gì anh đã tường tượng.
Cũng còn may, người này là bạn, không phải kẻ thủ.
Trên đường anh về nhà, nhận được một email, là của Ngôn Dương gửi đến.
Sau khi anh mở ra có chút khiếp sợ, Ngôn Dương thể mà lại điều tra Cổ Triệt rõ ràng đến như vậy, tất cả những sản nghiệp cá nhân cũng điều tra rö ràng như thế, thậm chỉ còn có chứng cứ Cổ Triệt rửa tiến.
Tuy rằng chứng cứ yếu ớt không đủ để lật đổ Cố Triệt, nhưng ông ấy có thể điểu tra ra được những chuyện này đã cực kỳ tài giỏi rồi.
Không lâu sau Ngôn Dương gọi điện thoại sang, hỏi: “Đã xem tài liệu chưa?”
“Tôi không ngờ là anh lại điểu tra Cổ Triệt tỉ mỉ như vậy.”
“Anh tốc sức làm ăn hết bốn năm trời mà cũng không điều tra được nhiều như vậy.”
“Không cần ngạc nhiên, tôi đã sớm sắp xếp Cố Triệt từng người tôi chọn lựa, nhưng cậu ta lòng dạ hẹp hồi, tính tình cũng nhỏ nhen. Chi sợ hợp tác với cậu ta thì cậu ta lại nghĩ đến chuyện chiếm đoạt luôn đối tác của mình. Vì thế nên tôi mới từ bỏ, nhưng những thứ này vẫn còn đang nằm trong vòng điều tra của tôi, tôi nghĩ cuối cùng rồi cũng sẽ có chỗ dùng đến, không ngờ là nhanh như thế đã có người cần dùng đến rồi.”
“Đây là chút lòng thành nho nhỏ của tôi, sau đó tôi đã sắp xếp hết rồi, con chó cảnh chờ tin tức của tôi thôi, tôi nhất định sẽ nhổ cải đinh trong mắt dùm cậu, xem như là quà đáp lễ tặng cho cậu.”
“Ngôn Dương, anh còn đáng sợ hơn những gì tôi tưởng tượng.”
“Cũng không phải đâu, mà vì tôi lớn tuổi hơn cậu nhiều thôi, nếu như cậu đến cái tuổi như tôi thì những thứ này cậu cũng có thể cảm được. Chẳng qua là tôi có lòng kiến tri mà thôi, được rồi, không nói nhàm nữa, gặp sau nhé.”