“Vậy tôi đợi cô ở ngã tư gần nhà họ Bạch, tôi mua một ít đồ bổ, cô mang đi, trò chuyện tỏ tâm ý một chút. Đừng nói là tôi đưa, tôi chỉ muốn làm hết trách nhiệm, cũng không muốn dính dáng gì đến nhà họ Bạch. Dù sao cô ấy là vì tham dự đám cưới tôi mới… Bỏ đi, cô đến đây, tôi đợi cô.”
Lúc Hứa Minh Tâm đi đến, Cố Yên đã chờ ở đó, mua rất nhiều đồ dinh dưỡng bổ máu điều dưỡng tỉnh thần, đưa xong cũng không nói gì nhiều, liền xoay người rời đi.
Hứa Minh Tâm nhìn lưng cô, cảm thấy cô sao có thể nhẹ nhõm vậy.
Chỉ như vậy là buông tay sao? Cô không cảm thấy không cam lòng ư?
Hứa Minh Tâm đi đến nhà họ Bạch, mẹ Bạch ra tiếp cô, cô rõ ràng cảm thấy bà đang cười gượng.
Bạch Thư Hân ở trong phòng, Nguyễn Doanh chăm sóc cô.
Nhưng sau khi cô vào phòng, luôn cảm thấy không khí bên trong quá áp lực, rất trầm trọng.
Hai anh em không nói một lời, Lệ Nghiêm cho cô uống thuốc, giúp cô vô nước biển, thấy cô vào cũng chỉ hơi gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Hứa Minh Tâm lo lắng nhìn Bạch Thư Hân.
Cô nói: “Tớ như vậy, có phải rất đáng thương hay không? Cái gì cũng cố gắng, nhưng mà anh ấy vẫn không thương tớ.”
“Cậu làm tớ đau lòng chết thôi, ba người cứ như chơi trò cút bắt vòng tròn ấy, kẻ chạy người trốn, mãi chẳng có kết thúc.”
Bạch Thư Hân nghe vậy, đáy lòng chua xót.
Hứa Minh Tâm chỉ một câu liền nói trúng, hình dung tình trạng ba người bọn họ.
Vốn là, cô và Cố Yên cùng một xuất phát điểm, đuổi theo Lệ Nghiêm, cũng đều muốn lấy được anh.
Nhưng bây giờ, Cố Yên đi trước một bước, Lệ Nghiêm đuổi theo cô. Còn cô vẫn luôn theo đuôi phía sau Lệ Nghiêm, có thể thấy bóng lưng anh rõ ràng, nhưng làm thế nào cũng không chạm đến được.
“Minh Tâm, tớ không biết có nên buông tay hay không, tớ nghĩ nếu cuộc đời không có Lệ Nghiêm, lòng tớ sẽ vô cùng đau đớn… Nếu buộc cậu buông tay Cố Gia Huy, cậu có chịu không?”
“Tớ cảm thấy… Đây không phải chuyện giống nhau, mình và anh Huy không gặp phải nhiều vấn đề như vậy. Nhưng… Nếu quả thật sự xảy ra điều tương tự, chỉ cần anh nói thẳng với tớ, anh thích người khác, tớ sẽ buông tay…”
“Cậu cũng không tranh thủ cho mình chút nào sao?”
“Có lẽ vậy… Nhưng mà nếu như vì tớ mà để cho anh trở nên mệt mỏi không vui, tớ nghĩ tớ nên buông tay. Thư Hàn, cậu mạnh mẽ hơn tớ nhiều, tớ mềm yếu quen rồi, tớ đã quen lùi bước, cho nên tớ không biết nên khuyên cậu như thế nào. Tớ giúp cậu, hay không giúp cậu, trong lòng tớ cũng rất khó chịu, tớ cũng thật lòng xem Cố Yên là bạn bè, tớ cũng rất mâu thuẫn…”
“Được rồi được rồi, không cần nói, tớ biết, cũng bởi vì tớ mới liên lụy cậu và Cố Gia Huy, làm rối chuyện mới căng như vậy.”
Bạch Thư Hân thương Hứa Minh Tâm, thấy cô vì chuyện của mình mà phiền lòng, cô không đành lòng, ôm cô một cái.
Chuyện tình cảm không có đúng sai, yêu chỉ là yêu, cố gắng quên mình, như thiêu thân bay vào lửa, cũng chỉ muốn yêu.
Cô chính là như vậy.
“Tớ sẽ suy nghĩ thật kỹ sau này tớ nên làm cái gì, tớ cần thời gian, bây giờ… Tớ rất đau, không dứt bỏ được…”