Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 488: Chương 488: 8




“Anh… Anh đang nói móc nói xéo là em có nhận thức kém cỏi đấy hả?” Hứa Minh Tâm hơi buồn bã nói.

“Đó là trọng tâm trong câu nói của anh đấy ư?” Đầu Cố Gia Huy đầy vạch đen, sao mạch não của cô gái này cứ hoạt động theo cái cách khó hiểu đến thế nhỉ!

“Rõ là anh đang có ý đó mà… Tuy là em không muốn thừa nhận lắm nhưng rõ ràng tất cả những lời anh nói đều là sự thật, trong suốt mười tám năm nay em thật sự chưa bao giờ tự suy ngẫm về cuộc đời mình, Bây giờ thì hình như em đã hiểu ra được một chút và cũng biết mình phải làm thế nào.”

“Em có thể tìm thấy được sở thích của mình thì anh cũng rất vui vẻ. Đừng mãi nghĩ là bản thân mình quá ngốc nghếch, thật ra em là một cô gái rất thông minh.”

“Thật ư?” Hai mắt Hứa Minh Tâm chợt sáng rực lên, hơi vui vẻ và mừng rỡ. “Thế nên chắc chắn tối nay em có thể học được cách nhảy điệu Waltz” Hứa Minh Tâm nghe thế thì lại càng tin tưởng hơn bao giờ hết.

Thật ra cô biết rõ Cố Gia Huy chỉ đang cố khích lệ, cổ vũ cô mà thôi, thế nhưng cách này có thể dùng được.

Cô đột nhiên có niềm tin cực kì lớn vào bản thân mình, không bao giờ nghi ngờ về mình nữa.

Cô sáng dạ ra hơi trễ một tí vậy thôi, thật ra cô không hề ngốc nghếch một tí nào cả, chỉ là cô vẫn chưa tìm được một phương pháp chính xác mà thôi.

Hứa Minh Tâm cảm thấy mình có thật nhiều niềm tin, cơ thể nhỏ bé bỗng chốc có thật nhiều năng lượng.

Được Cố Gia Huy cổ vũ, cô dần dần học được cách nhảy.

Hứa Minh Tâm vui đến chết mất, cô ôm chặt lấy Cố Gia Huy nói: “Chú ba Cố này, anh giỏi thật đấy, anh đúng là người thầy tuyệt vời nhất, giỏi nhất trên đời!”

“Chỉ thuộc về một mình em thôi.”

Cố Gia Huy thấy cô vui vẻ thì cũng cong môi cười.

“Cố Gia Huy, anh tin rằng em có thể trở nên tốt hơn mỗi ngày đúng không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Đúng vậy, người phải chờ đến thời mới được, từ nhỏ đến lớn không có người nào khẳng định khả năng của em, em sẽ cố gắng hơn gấp ngàn gấp vạn lần. Dù em có khiến cho tất cả mọi người thất vọng cũng sẽ không để cho anh phải thất vọng.”

“Ngoan, cũng không còn sớm nữa rồi nên em mau đi ngủ cho sớm một chút đi, lần sau lại gọi anh tới.”

“Ừm!” Hứa Minh Tâm gật đầu thật mạnh.

Sau khi Cố Gia Huy đi thì một mình cô nằm trên giường thật lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Cô đột nhiên tìm được một mục đích sống hoàn toàn mới.

Hôm sau, Thẩm Thanh thức dậy và hoàn toàn không thể ngờ được rằng trên bàn bày đầy những món ăn phương Tây.

Bà ấy hơi ngạc nhiên, tưởng Hứa Minh Tâm gọi người phục vụ bữa sáng.

Hứa Minh Tâm pha một bình cà phê và hỏi: “Mẹ nuôi, mẹ muốn uống mấy viên đường, mấy muỗng sữa?”

“Nửa viên đường, một muỗng sữa.”

“Sẽ xong ngay ạ.”

Chẳng mấy chốc Hứa Minh Tâm đã bưng một ly cà phê nóng hôi hổi lên bàn và nói: “Mẹ mau tranh thủ lúc nó còn nóng ăn thôi, con muộn nhà bếp của khách sạn để làm riêng đấy, mẹ nếm thử xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.