Ngay lúc này, Bạch Thư Hân cùng Hứa Minh Tâm cũng vội vàng chạy đến.
“Chú, bọn họ cũng không sai, là Thư Hàn hồ đồ, là cháu mượn men rượu mồi chài anh ấy. Cho nên… Chú phải trách phạt cháu mới đúng, cầu xin chú bỏ qua cho Lệ Nghiêm cùng với Cố Yên đi!”
“Cháu… cháu làm sao có thể làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy? Nó là anh cháu mài!”
“Là anh ta thì thế nào, cháu thích anh, từ nhỏ đến lớn cháu chỉ thích một mình anh ấy! Cháu không làm sai!”
“Cháu…’ Bạch Tùng Dương chuẩn bị đánh Bạch Thư Hân, lại bị mẹ Bạch ngăn lại.
“Tôi thấy ông sắp điên rồi đấy, Thư Hàn là con gái, cũng không phải là nữ quân nhân, sao ông có thể làm như vậy với nói”
“Được rồi, chúng mày lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, người chú này khôn dạy nổi nữa. Những chuyện rắc rối tự mình gây ra thì tự mình dọn dẹp đi, chú mặc xác chúng mày!”
Bạch Tùng Dương giận dữ rời đi.
Mẹ Bạch thở dài, nói: “Mấy người trẻ tuổi các cháu cứ ngồi xuống thương lượng đi, chuyện luôn có phương pháp giải quyết, dì không quấy rầy.”
Mọi người lục tục đến phòng khách, Cố Yên đứng dậy trước, nói: “Tôi ở đây không thích hợp, đây là chuyện nhà của các người. Chuyện giữa tôi và bác sĩ Lệ Nghiêm, đã giải quyết xong.
Người nhà cứ từ từ trò chuyện, chúng tôi đi trước.”
Cố Yên đứng dậy, Cố Gia Huy kéo tay nhỏ bé của Hứa Minh Tâm đuổi theo.
Dẫu sao bọn họ phải nói chuyện riêng tư, Hứa Minh Tâm ở đây cũng không thích hợp.
Lệ Nghiêm thấy cô phải đi, nói: “Chuyện chúng ta còn chưa xong, anh sẽ còn tìm em.”
“Bác sĩ Lệ Nghiêm, lúc tôi ở bên anh, anh không biết quý trọng. Bây giờ, anh muốn tìm tôi nói gì?”
Cố Yên xoay người, châm chọc nói.
Cô nhìn hai người, nói: “Bạch Thư Hân, tôi thua, thủ đoạn có dùng hết cũng vẫn là thua. Tôi không phải người thua mà không nhận, cho nên hôm nay cô thắng. Chúng ta say này tốt nhất không gặp nhau nữa, nhớ giữ cho kỹ người đàn ông của cô, đừng ép tôi làm ra chuyện quá đáng.’ Cô xoay người lần nữa rời đi, Lệ Nghiêm tiến lên níu tay cô.
Nhưng Cố Yên phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng tránh thoát, xoay người lại hung hăng cho anh một cái tát.
Trên mặt Lệ Nghiêm vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới.
Anh nhìn cô chằm chằm, vẫn trong trẻo, nhưng mang vẻ lạnh lùng đoạn tuyệt.
“Đừng đụng vào tôi, xin tự trọng.” Nói xong, cô xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.
Sau đó, cả nhà ba người biến mất ở cửa.
Lệ Nghiêm bình tĩnh đứng ngay cửa, bóng lưng đầy cô đơn.
Anh cũng là kẻ ngu lớn nhất trên đời này, chuyện cứ nhất định phải phát triển đến mức không thể vãn hồi, mới biết mình sai be bét.
Tại sao anh lại ngu xuẩn như vậy, không phân rõ cái gì là tình cảm anh trai em gái, cái gì là tình yêu nam nữ.
Anh quan tâm Thư Hàn, nhưng tận đáy lòng người anh thích nhất, vẫn là Cố Yên.
Bạch Thư Hân nhìn thấy cảnh này, tim như bị ai bóp chặt.
Cô vốn phải giống như Cố Yên, tác thành cho anh, thoải mái buông tay. Như vậy mình còn có thể giữ lại một chút lòng tự trọng.