Thẩm Thanh vẫn chưa nói xong thì Hứa Minh Tâm ôm chầm bà ấy lại.
“Cảm ơn bố nuôi mẹ nuôi đã đối với con tốt như vậy, làm cho con cảm thấy con vẫn còn cảm giác được người lớn thương xót, chứ không phải là đứa trẻ không có nhà để về… Lòng tốt mà hai người đối với con, Hứa Minh Tâm con có thể cảm nhận được, cảm ơn hai người.”
Thẩm Thanh nghe thấy lời chân thành của đứa trẻ này mà không khỏi mềm lòng: “Chao ôi! Mẹ luôn muốn có một đứa con gái, nhưng Ngôn Dương thấy mẹ lúc sinh Ngôn Hải đau đến chết đi sống lại, ông ấy xót nên không cho mẹ sinh nữa. Lúc trước mẹ cũng không thích con, cũng chỉ là sự hợp tác với Cố Gia Huy. Nhưng quen biết nhau được thời gian dài, mẹ cũng thích cái tính của con. Nếu như có con làm con gái nuôi của bố mẹ thì bố mẹ sẽ rất vui.”
“Được rồi, không khóc nữa, chúng ta ăn bánh đi, không cần đợi Ngôn Dương nữa.”
“Mẹ nuôi, mẹ ăn trước đi, ở dưới bếp còn có bánh quy nướng, để con đi lấy.”
Hứa Minh Tâm nhanh chóng lau đi nước mắt, trở nên phấn chấn.
Cô vẫn có nhà, chỗ Cố Gia Huy là nhà là của cô, ở đây cũng là nhà của cô.
Hứa Minh Tâm luôn tránh đầu sóng ngọn gió ở nhà họ Ngôn cũng là bì để cho giới truyền thông xem.
Cuối cùng Thẩm Thanh để cô ở lại nhà một đêm, nên đã gọi điện cho Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy đương nhiên là gật đầu đồng ý.
Buổi tối Thẩm Thanh chuẩn bị đi ngủ với Hứa Minh Tâm thì lại bị Ngôn Dương chặn trước cửa.
“Bà xã, em đang định làm gì thế?”
“Em đi ngủ với Minh Tâm, bây giờ Minh Tâm đang bị thương, đến tối em có thể chăm sóc cho con bé.”
“Bà xã, hay em đừng đi, mỗi tối đều do anh chăm sóc em, đắp chăn, bưng trà rót nước cho em, em làm gì biết chăm sóc người khác chứ? Hơn nữa, không có em anh ngủ không được đâu, cả đêm mất ngủ, ngày mai sao làm việc được? Minh Tâm, một mình con ngủ cũng được đúng không? Không cần mẹ nuôi ngủ với con, đúng không?”
Ngôn Dương chặn cửa, quay đầu nhìn về hướng Hứa Minh Tâm.
Cô nhịn không được cười khì khì, cô thật sự rất hy vọng bản thân mình đến tuổi trung niên cũng có thể ân ái đằm thắm như vậy với Cố Gia Huy.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Ngôn Dương, sao cô có thể nỡ tách lẻ hai người họ chứ?
“Mẹ nuôi, con có thể ngủ một mình được, mẹ không cần ngủ với con đâu.”
“Bà xã, em nghe kìa, con gái cũng đã nói rồi đấy.”
Thẩm Thanh nghe vậy thì bất lực lườm một cái, nhiều năm qua như vậy rồi, Ngôn Dương vẫn không thay đổi, pha trò khóc lối om xòm, đã chừng này tuổi rồi mà vẫn không biết xấu hổ, không biết mất mặt gì cả.
Nhưng mà may là ông ấy chỉ đối xử với Thẩm Thanh như vậy, còn những chuyện khác thì rất quyết đoán chín chắn, chưa bao giờ khiến bà ấy phiền lòng.
“Ngôn Dương, xem như là anh giỏi!”
Thẩm Thanh tức hồng hộc quay về phòng.
Ngôn Dương vội vàng đóng cửa, lau mồ hôi trên trán, nhìn Hứa Minh Tâm, nói: “Bà xã là của bố, bố không cho con đâu, con tự ngủ đi, ngủ ngon.”
Nói xong, ông ấy cũng chui vào phòng ngủ.
Hứa Minh Tâm cười cười rồi quay lại phòng.
Căn phòng này vẫn là căn phòng mà lần trước cô đến ở, Thẩm Thanh đã dặn dò người giúp việc bố trí thêm một chút đồ đạc, đổi căn phòng này thành phòng của cô, để thuận tiện cho lần sau cô đến ở lại.