“Không đâu, suy cho cùng thì cô ấy cũng không thích Lệ Nghiêm mà… Cô ấy ghét người anh trai này như thế thì chắc hoàn toàn không muốn đến tí nào.”
Cố Yên nói chuyện cứ ấp a ấp úng, ánh mắt lóe lên.
“Không có đâu, Thư Hàn cực kì quan tâm đến bác sĩ Lệ Nghiêm. Tôi quen biết với cậu ấy ba năm nay, trông cô ấy không tim không phổi, không thể giấu được bất kì chuyện gì là thế nhưng trên thực tế cậu ấy chỉ là người không biết cách để thể hiện suy nghĩ trong lòng mình nên mới thường xuyên giấu những chuyện đó đi, người ngoài có hỏi cũng không được. Thư Hàn cực kì quan tâm đến bác sĩ Doanh nhưng cậu ấy lại sợ bản thân mình sẽ làm tổn thương đến anh ấy nên mới đẩy anh ấy ra thật xa, giả vờ như thể mình cực kì ghét anh ấy.”
“Thật ra Thư Hàn không để ý đến các tin tức bên lề nhưng cậu ấy lại thường xem tin tức quân sự. Khi đó tôi vẫn còn không hiểu nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra rồi, cậu ấy luôn dõi mắt theo bác sĩ Lệ Nghiêm má”
Cố Yên nghe nói thế thì sắc mặt trở nên cứng đờ.
Yêu một người không thể kìm lòng nổi, thật sự rất khó kiểm soát bản thân mình.
Nếu như cô ấy biến thành Bạch Thư Hân thì cũng không thể nào cắt đứt đoạn tình cảm của mình một cách dứt khoát hiên ngang lẫm liệt như thế. Trong chuyện tình cảm thế này, con người ta thường ích kỉ.
Nhưng… Cô ấy không phải Bạch Thư Hân, cô là Cố Yên.
Cô cũng yêu Lệ Nghiêm sâu sắc, dù rằng bọn họ không phải là anh em ruột thì cô ấy cũng sẽ không để Bạch Thư Hân cướp Lệ Nghiêm đi.
“Minh Tâm, nếu như tôi thích anh trai tôi, anh tôi lại cực kì yêu thương cô em gái là tôi, tôi muốn giành cùng một người đàn ông với cô thì cô sẽ làm thế nào?”
“Tôi… Chắc chắn tôi không thể tranh lại cậu rồi…” Hứa Minh Tâm yếu ớt nói.
“Nếu như cậu là người có tính cách không sợ trời không sợ đất giống như Bạch Thư Hân thì sao?”
“Thế thì tôi nhất định phải liều mạng với cậu, không đến đường cùng thì chắc chắn Thư Hàn sẽ không buông tay.”
Cố Yên nghe cô nói thế lại thở phào nhẹ nhõm.
May quá, Bạch Thư Hân đã bị dồn vào đường cùng.
Bọn họ là anh em với nhau, chắc chắn không thể nào đến với nhau được!
Cố Yên cực kì xem trọng lễ cưới này, có thể nhận ra được điều đó từ cách cô ấy chọn lựa các món đồ.
Tất cả các cô gái trên đời này đều như thế, họ đều mong rằng lễ cưới của mình là thứ có một không hai, cả đời không thể quên được.
Cô không thể tưởng tượng nổi mình và Cố Gia Huy kết hôn thì cả hai sẽ trông thế nào nữa. Bọn họ tốn khá nhiều thời gian để chọn lựa những thứ cho hôn lễ, bây giờ đã là năm giờ.
Trời tháng mười chưa cười đã tối nên mới năm giờ chiều trời đã tối om om, gió lạnh ập tới khiến bọn họ phải rùng mình.
Bọn họ đang muốn về thì không ngờ Cố Yên lại nhận được cuộc điện thoại báo áo cưới được đặt thiết kế đã hoàn thành, hỏi xem khi nào cô ấy có thời gian rảnh thì đến xem áo cưới, coi có hài lòng không.
Cố Yên nghe thế thì hai mắt lập tức phát sáng.
Cô ấy vội vàng kéo theo Hứa Minh Tâm chạy tới cửa hàng áo cưới.
Cô ấy chọn nhà thiết kế và bàn bạc với họ về chiếc áo cưới mình mong muốn và chờ nhà thiết kế làm theo yêu cầu của mình.
“Cô Yên, bây giờ cô muốn thử áo cưới luôn không!”
Cố Yên xúc động gật đầu thật mạnh vội vàng chạy vào phòng thử quần áo.